CHÁNH VĂN (Từ câu 347 đến câu 352)

21 Tháng Mười 200812:00 SA(Xem: 41539)
CHÁNH VĂN (Từ câu 347 đến câu 352)

347.“Nói ra trong dạ chẳng yên,

          Bây giờ nói chuyện cỡi thuyền khuyên dân.

                   Đêm ngày chẳng nại tấm thân,

         Nắng mưa chẳng quản tảo-tần ai hay.

                   Chừng sau đến hội Rồng-Mây,

         352. Người đời mới biết Điên này là ai”.

 

LƯỢC GIẢI (Từ câu 347 đến câu 352)

          -Đoạn nầy ý nói càng nhắc đến việc đời, Đức Thầy càng thương xót cho chúng sanh. Giờ đây Ngài bắt đầu kể lại công cuộc chèo thuyền đi dạo khắp miền Nam nước Việt, để tùy cơ duyên thức tỉnh quần sanh.

          -Trên lộ trình đi dạo Lục châu xuôi ngược mấy lần. Ngài cũng không ngần ngại báo tin cho người đời muốn biết Ngài là ai, thì đến Hội Long Vân sẽ rõ.

 

CHÚ THÍCH

          TẢO TẦN: Do chữ “Thái Tảo và Thái Tần”. Tần là bèo, Tảo là rong, hai loại rau thường mọc ở mé nước. Ý chỉ cho người xoay trở làm nhiều việc cực nhọc, nào buôn tảo bán tần, nào việc nầy việc nọ.

          Chữ Tảo Tần ở đây ý nói vì quá thương xót chúng sanh, nên Đức Thầy dùng nhiều phương cách giác đời độ chúng.

“Ta thương xót lo tần lo tảo”.(Giác Mê, Q.4)

          HỘI RỒNG MÂY: (Xem chú thích câu 62, Q.1)

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn