Đi đến 10 giờ trưa, hai bắp chơn tôi xổ thịt cứng ngắt, nhức đi không nổi bởi “đã tập thể thao về môn nhảy” gần một ngày rồi. Tôi bạch cùng Đức Thầy “xin thầy dẫn tôi đi tắt, chớ đi ngã này tôi bước hết nổi”
Đức Thầy dẫn tôi leo lên núi, đi được nửa đường tôi tối tăm mày mặt và muốn xỉu.
- Tôi ôm vào gốc cây và kêu: “Bạch Thầy, con mệt quá, không thấy đàng đi nữa”. Đức Thầy trở lại vuốt ngực tôi và đọc hú (bằng tiếng bí mật). Tôi tỉnh lại, Đức Thầy cầm sẵn trong tay một thứ lá cây (giống lá từ bi, dài có chất ngọt) bảo tôi uống. Tôi vâng lời, vài phút sau tôi khỏe lại. Thật là lạ thường!
Gửi ý kiến của bạn