“Sắc tức thị không, không tức thị sắc”
Xong, Đức Thầy cầm một khúc cây đi trước dọn đường, tôi lần bước theo sau, khi đi theo triền lúc vượt trên đỉnh núi. Đến một nới gần suối có ba tảng đá hình như táo đất đội một hòn đá to tướng. Khoảng trống giữa ba tảng đá rất lớn, đi đứng trong đó dễ dàng. Tôi thấy có sạp bằng cau rừng bị lửa cháy tròm trèm, hư hết phân nửa. Bên cạnh có một cái thùng thiếc bể, một giàn su lớn, dưới gốc có nước tưới còn ướt rượt, nhưng người đâu chẳng thấy...!
Tôi thưa cùng Đức Thầy: “Bạch Thầy, ông nào tu ở đây chắc nghèo khổ lắm, xin thầy cho con kêu ông về đặng giúp cho chút ít tiền bạc”. Đức Thầy nó “Đâu mày kêu coi có không!” Tôi ra sức kêu thật lớn mà cũng chẳng nghe ai lên tiếng.
Đức Thầy dạy tôi đi... Một đổi xa Ngài nói “Trên trước giả cảnh có người ở cho mày an tâm chớ không có ai tu ở đó cả”. Tôi vẫn hoài nghi.