Mẩu chuyện số 20 - THỂ HIỆN TỪ BI

23 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 41887)
Mẩu chuyện số 20 - THỂ HIỆN TỪ BI

H

ồi Đức Thầy còn ở Sài gòn, ông Năm Lửa tức Trần văn Soái thường gần gũi Đức Thầy, ông lo giũ mùng dọn chiếu để tạo công đức. Bữa nọ ông Năm vạch ra trong cái gối tay bèo của Đức Thầy nằm, thấy ba con rệp cắn máu no tròn. Ông đem ra giết hết ba con. Tay vừa giết miệng ông vừa nói:

-Cắn, cắn, cắn.

Tối Đức Thầy về, vừa nằm xuống thì Ngài liền ngồi dậy và bảo:

-Ông Năm, ông Lửa đâu?

Ông Lửa dạ và đứng khoanh tay, Thầy mới tiếp:

-Con rệp nó cắn tôi, chớ căn ông sao mà ông giết nó?

Lúc đó ông Năm không nói gì. Qua bữa sau, khi ông giũ mùng cho Đức Thầy cũng thấy ba con rệp cắn no tròn như ngày hôm qua. Lúc bây giờ ông không giết như lần trước nữa. Ông mới nghĩ trong tâm rằng: Chắc mấy người trong nhà mét với Thầy. Nghĩ xong ông mới lấy cái chung bắt ba con rệp bỏ vào, bịt miệng lại và rình coi không có ai hay mới bỏ ra đồng phơi nắng. Sau đó Đức Thầy về, tối lại mới vừa nằm xuống thì Ngài cũng liền ngồi dậy và kêu:

-Ông Lửa!

Ông Lửa chạy lại khoanh tay:

-Bạch Thầy kêu con chi?

-Đã tôi nói với ông là con rệp nó cắn tôi, chớ cắn ông sao mà ông giết người ta hoài vậy. Lần trước ông giết người ta một cái chết tốt còn đỡ, lần này ông đem phơi nắng. Thật tội nghiệp cho chúng quá.

Đức Thầy nói vậy rồi thôi cũng bỏ qua. Đến ngày sau, chiều lại ông Năm Lửa giũ mùng như thường bữa. Hôm sau cũng gặp ba con rệp máu no tròn như hai bữa trước, ông lấy làm lạ vô cùng, ông mới nói:

-Được rồi, bữa nay tao cho mày cắn nghen.

Ông nói vừa dứt lời thì ông há miệng ra bỏ ba con rệp vào trong miệng nuốt tuốt và nói:

-Mầy vô trong bụng tao cắn đi!

Tối lại cũng y như hai lần trước, Đức Thầy vừa nằm xuống thì ngồi dậy mà kêu ông Năm Lửa:

-Ông Năm Lửa đâu ra biểu coi.

Ông Năm Lửa ra Đức Thầy mới nói:

-Chà! Lần trước thì giết, lần kế thì phơi nắng, rồi bấy giờ ông nuốt luôn. Ông uống lần thuốc này mạnh dữ à!

Lần sau chót Đức Thầy lại vui chớ không rầy như hai lần trước, vì thấy ông Lửa quá tôn kính Đức Thầy.

Thuật theo lời bà Ký Giỏi.

PHẦN NHẬN XÉT:

Ai cũng biết ông Năm Lửa trước kia là một tay ngang dọc lẫy lừng, bình sanh ông không hề khuất phục một ai. Ông tên là Trần văn Soái, mà tánh quá nóng nảy nên người ta gọi thành danh là Năm Lửa. Sau khi quy y với Đức Thầy, vì quá kính phục đức độ cao cả của Ngài, nên nguyện theo bên cạnh Ngài và sớm hôm hầu hạ.

Tuy đã được Thầy chỉ dạy, không cho sát giết mà mang nhiều tội lỗi và mất đức từ bi, nhưng bởi thương kính Thầy nên ông nóng ruột ba con rệp cắn Thầy mình. Tuy biết lòng thành kính của đệ tử như vậy, nhưng Ngài vẫn rầy ông Năm Lửa, bởi vì:

“Nhứt thiết chúng sanh giai hữu Phật tánh”. Nghĩa là mỗi chúng sanh đều có tánh Phật, nên lúc nào Ngài cũng không muốn chúng sanh giết hại lẫn nhau, mạnh hiếp yếu, khôn lấn dại.

Có lần ở trong bưng biền vì thấy muỗi cắn Đức Thầy quá nhiều mà Ngài chỉ đuổi chớ không đập. Anh em tín đồ thấy thế, đợi đến lúc Thầy ngủ, các ông lén đập muỗi cho Ngài, thì Thầy quở và dạy:

-Ai biểu các ông làm vậy? Nó nhờ máu người mà nó sống, ta nếu không cho thì đuổi đi, hơn nữa nó cũng có Phật tánh, nó cùng ta không khác, nhưng sở dĩ nó chưa bằng là vì nghiệp còn nhiều. Vậy lòng từ bi chúng ta sẵn có, cấm anh em chẳng nên sát hại chúng mà mang tội lớn.

Cao quý thay lòng từ bi của bậc Đại Giác bao giờ cũng ban tình thương của tâm từ và bình đẳng. Dù loài vật nhỏ nhưng vẫn thương yêu, không nỡ sát hại. Chúng ta hôm nay nên cố gắng noi theo đức độ cao cả của Ngài mà tế nhân độ vật để nuôi lớn từ tâm hầu có tăng cao công đức.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn