Khuyên Người Đời Tu Niệm - Đoạn 5

26 Tháng Sáu 200212:00 SA(Xem: 24428)
Khuyên Người Đời Tu Niệm - Đoạn 5

 Ai ai đều cũng ngóng trông,

 Coi lũ khách nầy hát thuật làm sao.

 Hát mà trong bụng xáo-xào,

 Nói chuyện bên Tàu máu đổ tuôn rơi.

  Cả kêu dân-chúng hỡi ôi !

 Sao không thức tỉnh việc đời gần bên.

 Khổ đà đi đến như tên,

 Rán lo tu niệm tìm nền vinh-hoa.

  Vinh nầy của Đức Phật-Bà,

 Của Ông Phật-Tổ ban mà cho dân.

 Tu cho nhàn toại tấm thân,

 Đừng làm tàn-ác xa lần Tiên bang.

  Hát kêu bớ kẻ giàu sang,

 Rán lo làm phước làm doan mới là.

 Đến lâm cảnh khổ có Ta,

 Với lịnh Phật Bà cứu vớt giùm cho.

  Tu hành phải rán trì mò,

 Gặp Lão Đưa Đò đừng có khinh-khi.

 Dạy rồi Thầy Tớ liền đi,

 Biên-Hòa đến đó vậy thì xem qua.

  Đến đây dạy-dỗ gần xa,

 Khuyên trong bá tánh vậy mà tỉnh tâm.

 Ngày nay gặp Bạn Tri-Âm,

 Rán mà trì chí đặng tầm huyền-cơ.

  Tân-An dạy dỗ kịp giờ,

 Chẳng dám chần chờ đi thẳng Tây-Ninh.

 Tới đây vừa lúc bình minh,

 Điên ra sức giảng mặc tình nghe không.

 Giảng rồi Dầu-Một thẳng xông,

 Thiềng-thị giáp vòng thứ chót là đây.

  Thương dân giảng dạy dẫy-đầy,

 Rảo khắp tối ngày chẳng có nghỉ chơn.

 Nhiều người hung ác quá chừng,

 Không biết đời khổ lo mừng lo vui.

  Nhắc ra dạ nọ nào nguôi,

 Từ đây Lục-Tỉnh đui cùi thiếu chi.

 Nói mà trong dạ sầu-bi,

 Bá-gia chậm chậm khinh-khi Điên nầy.

  Đừng ham nói nọ nói nầy,

 Lặng yên coi thử Điên nầy là ai.

 Cảm thương Ông Lão Bán Khoai,

 Vì yêu dân-chúng chẳng nài nắng mưa.

  Câu nầy nhắc chuyện năm xưa,

 Khuyên trong trần-hạ hãy chừa lòng tham.

 Khùng thời quê ngụ núi Sam,

 Còn Điên chẳng có chùa am dưới nầy.

  Vua Nghiêu xưa mở đất cày,

 Ngày nay nhường lại cảnh nầy cho Điên.

 Xuống trần dạy-dỗ huyên-thiên,

 Dạy rồi thì lại thảm-phiền nhiều hơn.

  Cầu xin Phật-Tổ ra ơn,

 Lời Điên khuyên nhủ như đờn Bá-Nha.

 Thị-thiềng khắp hết gần xa,

 Từ đây sắp đến quê nhà Điên đi.

  Đừng thấy ngu dại mà khi,

 Thầy thì Huệ-Lựu, Tớ thì Huệ-Tâm.

  Đời cùng còn chẳng mấy năm,

 Khắp trong các nước thây nằm bằng non.

 Cha thì chẳng thấy mặt con,

 Vợ thì chồng chẳng được còn tại gia.

  Khuyên trong lê-thứ trẻ già,

 Tu hành hiền đức Phật mà cứu cho.

 Ấy là quí-báu thơm-tho, 

 Đừng ham gây-gổ nhỏ to làm gì.

  Con thì ăn ở nhu-mì,

 Học theo luân-lý kính vì mẹ cha.

 Sau nầy sấu bắt hùm tha,

 Xử người tàn-bạo vậy mà tại đây.

  Đời xưa quả-báo thì chầy,

 Đời nay quả-báo một giây nhãn tiền.

 Dương-trần phải rán làm hiền,

 Đừng trọng bạc tiền bỏ nghĩa bỏ nhân.

  Người hung phải sửa cái thân,

 Từ đây có kẻ Du-Thần xét soi.

 Chuyện người chớ móc chớ moi,

 Hãy treo gương thiện mà soi lấy mình.

  Ai thương ai ghét mặc tình,

 Phận mình cứ giữ tâm mình cho ngay.

 Điên đây vưng lịnh Phương Tây, 

 Hầu hạ bên Thầy đặng cứu bá-gia.

  Thấy đời lòng dạ tây-tà,

 Cứ theo chế nhạo cười mà người Điên.

 Ngồi buồn kể chuyện huyên-thiên,

 Chẳng có ham tiền cũng bị ghét vơ.

  Viết cho bá-tánh ít tờ,

 Đi làm ruộng rẫy bỏ hờ theo xem.

 Thương người nghèo khổ lấm-lem,

 Thấy cảnh sung-sướng nó thèm quá tay.

  Ai mà biết đặng ngày mai,

 Ngày nay yên-tịnh ngày mai thảm-sầu.

 Từ rày gặp cảnh buồn rầu,

 Cho người tàn-bạo cứng đầu khinh-khi.

  Dương-trần nay đáng sầu-bi,

 Nên Điên mới nói chuyện ni tỏ tường.

 Đêm ngày tưởng Phật cho thường,

 Phải rán lo-lường kim-chỉ từ đây.

  Thương đời Điên mới tỏ bày,

 Dạy trong trần-hạ ngày rày rán nghe.

 Đừng khi nhà lá chòi tre,

 Nhà săng cột lớn bù-xè hay ăn.

  Lúc nầy Điên mắc lăng-xăng,

 Dương trần biết đặng đạo-hằng mới thôi.

 Chẳng ham cúng kiếng chè xôi,

 Phật Trời chẳng muốn điều tồi ấy đâu.

  Muốn cho dân hiểu Đạo-mầu,

 Chớ không có muốn chùa lầu cho cao.

 Bao nhiêu cũng biết vàng thau,

 Dạy khôn trần-thế chớ nào dạy ngu.

  Sáng ngày con chó sủa tru,

 Chừng heo cắn ổ hiềm thù mới yên.

 Đừng ham giành-giựt của tiền,

 Người hung hay gọi kẻ hiền rằng ngu.

 Nay Điên chỉ rõ đường tu,

 Ấy là đủ việc tài bù cho dân.

  Thôi thôi nói riết dần lân,

 Tới đây cũng lần ngừng lại bút nghiên.

 

 NAM-MÔ A-DI-ĐÀ PHẬT

 

 BỬU châu công luyện chốn non Tần,

 SƠN thủy môn giang bảo giác dân.

 KỲ quái chờ nơi Thiên nhứt định,

   HƯƠNG nồng dành thưởng kẻ tròn ân.

 

(Kiểm bài 20-9-2010)

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn