Khuyên Người Đời Tu Niệm - Đoạn 2

26 Tháng Sáu 200212:00 SA(Xem: 36118)
Khuyên Người Đời Tu Niệm - Đoạn 2

 Thuyền đưa Tiên-cảnh Non-Bồng,

  Mấy ai mà có thiềng lòng theo đây.

 Cứ lo làm việc tà-tây,

  Bắt ngưu bắt cầy đặng chúng làm ăn.

  Chừng đau niệm Phật lăng-xăng,

  Phật đâu chứng kịp lòng người ác-gian.

 Thấy đời mê-muội lầm-than,

  Ăn bạ nói càn tội-lỗi chỉn ghê.

 Chữ tu không phải lời thề,

  Mà không nhớ đến đặng kề Tiên-bang.

 Nói nhiều trong dạ xốn-xang,

  Cùng hết xóm làng tàn-ác nhiều hơn.

  Thầy chùa như thể cây sơn,

  Ngoài da coi chắc trong thời mối ăn.

 Buồn thay cho lũ ác-tăng,

  Làm điều dối thế cho hư Đạo-mầu.

  Di-Đà Phật-Tổ thêm rầu,

  Giận trong tăng-chúng sao lừa dối dân.

 Có thân chẳng liệu lấy thân,

  Tu như lối cũ mau gần Diêm-vương.

 Bá-gia lầm lạc đáng thương,

  Nên trước Phật đường thọ lãnh dạy dân.

  Dương trần nhiều kẻ ham sân,

  Cứ theo biếm nhẻ xa gần người Điên.

 Lòng buồn mượn lấy bút nghiên,

  Viết cho trần hạ bớt phiền lo tu.

  Thương đời chớ chẳng kiếm xu,

  Buồn cho bá-tánh hết mù tới đui.

 Có chi mà gọi rằng vui,

  Khắp trong bá-tánh gặp hồi gian lao.

  Từ đây hay ốm hay đau,

  Rán tu đem được Phật vào trong tâm.

 Lời hiền nói rõ họa thâm,

  Đặng cho bá-tánh tỉnh tâm tu hành.

  Ngày nay Điên mở Đạo lành,

  Khắp trong lê-thứ được rành đường tu.

 Nay đà gần cuối mùa thu,

  Hết ngu tới dại công-phu gần thành.

  Xác trần đạo-lý chưa rành,

  Mấy ai mà được lòng thành với Điên.

 Điên nầy sẽ mở xích-xiềng,

  Dắt-dìu bá tánh gần miền Tiên-bang.

  Không ham danh-lợi giàu-sang,

  Mong cho bá-tánh được nhàn tấm thân.

 Thường về chầu Phật tấu trần,

  Cầu xin Phật-Tổ ban lần đức ơn.

  Nay đà bày tỏ nguồn cơn,

  Cho trong trần-hạ thiệt hơn tỏ tường.

 Phật, Trời thấy khổ thời thương,

  Muốn cho lê-thứ thường thường làm nhơn.

  Đừng ham tranh-đấu thiệt hơn,

  Tu niệm chớ sờn uổng lắm dân ôi !

 Hồng-trần biển khổ thấy rồi,

  Rán tu nhơn-đạo cho tròn mới hay.

 Đừng ham nói đắng nói cay,

  Cay đắng sau nầy đau đớn, sầu-bi.

  Tu hành tâm trí rán trì,

  Sau nầy sẽ thấy việc gì trên mây.

 Đừng làm tàn-ác ham gây,

  Sẽ có người nầy cứu vớt giùm cho.

  Dương-trần lắm chuyện đôi co,

  Phải dẹp vị-kỷ mà lo tu hành.

 Kệ kinh tưởng-niệm cho sành,

  Ngày sau thấy Phật đành rành chẳng sai.

  Lúc nầy thế-giới bi-ai,

  Chẳng nói vắn dài Phật nọ tức tâm.

 Mấy lời khuyên nhủ chẳng lầm,

  Từ đây đạo hạnh được mầm thanh-cao.

  Hồng-trần lao-khổ xiết bao,

  Khuyên trong lê-thứ bước vào đường tu.

 Xưa nay đạo-hạnh quá lu,

  Ngày nay sáng tỏ đền bù ngày xưa.

  Mặc tình kẻ ghét người ưa,

  Điên chẳng nói thừa lại với thứ-dân.

 Quan-trường miệng nói vang rân,

  Mà tâm dính chặt hồng-trần bụi nhơ.

 Buồn đời nên mới làm thơ,

  Cũng còn tai lấp mắt ngơ mới kỳ.

  Người đời lòng dạ bất tri,

  Trông cho làm bịnh dị-kỳ nó coi.

 Dương-gian chậu úp được soi,

  Giấu đầu rồi lại cũng lòi sau đuôi.

  Nói nhiều mà dạ chẳng nguôi,

  Việc tu bá-tánh bắn lùi như tôm.

  Tưởng Phật được lúc đầu hôm,

  Đêm khuya muốn giựt nồi cơm của người.

 Thế-gian nhiều việc nực cười,

  Tu-hành chẳng chịu, lo cười lo khinh.

  Người già ham muốn gái xinh,

  Đến sau chẳng biết thân mình ra sao ?

  Xác thân cọp xé beo quào,

  Còn người tàn bạo máu đào tuôn rơi.

 Tu-hành hiền đức thảnh-thơi,

  Ngay cha thảo Chúa, Phật Trời cứu cho.

  Bá gia hãy rán mà lo,

  Kiếm Lão Đưa Đò nói chuyện huyền cơ.

 Bấy lâu chẳng biết làm thơ,

  Nay viết ít tờ trần-hạ tỉnh tâm.

  Đến sau khổ hạnh khỏi lâm,

  Nhờ công tu-niệm âm-thầm quá hay.

  Chừng nào chim nọ biếng bay,

  Cá kia biếng lội khổ nầy mới yên.

 Nhắc ra quá thảm quá phiền,

  Bể khổ gần miền mà chẳng chịu tu.

  Ngọn đèn chơn lý hết lu,

  Khắp trong lê-thứ ao tù từ đây.

 Thấy trong thời-cuộc đổi xây,

  Đời nay trở lại khác nào đời Thương.

  Nhắc ra thêm ghét Trụ-Vương,

  Ham mê Đắc-Kỷ là phường bội cha.

 Hết gần Điên lại nói xa,

  Nói cho bá-tánh biết mà người chi.

  Lời lành khuyên hãy gắn ghi.

  Dương-trần phải rán tu-trì sớm khuya.

 Đừng ham làm chức nắc-nia,

  Ngày sau như khoá không chìa dân ôi !

  Tu hành như thể thả trôi,

  Nay lở mai bồi chẳng có thiềng tâm.

 Mưu sâu thì họa cũng thâm,

  Ngày sau sẽ biết thú cầm chỉn ghê.

  Hùm beo tây tượng bộn bề,

  Lại thêm ác thú mãng-xà, rít to.

 Bá-gia ai biết thì lo,

  Gác tai gièm siểm đôi co ích gì !

  Hết đây rồi đến dị-kỳ,

  Sưu cao thuế nặng vậy thì thiết-tha.

 Dân nay như thể không cha,

 Chẳng ai dạy-dỗ thiệt là thảm-thương.

  Thứ này đến thứ Minh-Vương,

 Nơi chốn Phật đường mặt ngọc ủ-ê.

 Cảm thương trần-hạ nhiều bề,

 Bởi chưng tàn-bạo khó kề Phật Tiên.

  Chúng ham danh lợi điền-viên,

 Ngày sau đến việc lụy-phiền suốt canh.

 Kệ-kinh tụng niệm đêm thanh,

 Ấy là châu-ngọc để dành ngày sau.

  Bây giờ chưa biết vàng thau,

 Đời sau kính trọng người cao tu hành.

 Nam-mô miệng niệm lòng lành,

 Bá gia phải rán biết rành đường tu.

  Thương ai ham võng ham dù,

 Cũng như những kẻ đui mù đi đêm.

 Khuyên đời như vá múc thêm,

 Mảng lo tranh đoạt thù-hềm với nhau.

 Đến chừng có ốm có đau,

Vang mồm niệm Phật, Phật nào chứng cho.

 Dương-trần tiếng nhỏ tiếng to,

Nói ngỗng nói cò đây cũng làm thinh.

 Tưởng rằng thân nó là vinh,

Chẳng lo tu niệm cứ ghình với Điên.

 Nói ra trong dạ chẳng yên,

Bây giờ nói chuyện cỡi thuyền khuyên dân.

 Đêm ngày chẳng nại tấm thân,

Nắng mưa chẳng quản tảo-tần ai hay.

 Chừng sau đến hội Rồng-Mây,

Người đời mới biết Điên nầy là ai.

 Lui thuyền chèo quế tay gay,

Thuyền đi nước ngược đến rày cù lao.

 Xa xa chẳng biết làng nào,

Thiệt làng Long-Khánh ít người nào tu.

 Tớ Thầy liền giả đui mù,

Bèn đi ca hát kiếm xu dương-trần.

 Bá-gia tựu lại rần-rần,

Trong nửa ngày trần chẳng có đồng chi.

 Nực cười trần-hạ một khi,

Ở một đêm thì sáng lại qua sông.

 Bình-minh vừa buổi chợ đông,

Bày trò bán thuốc hát ròng đời nay.

 Cho thiên-hạ tựu đông vầy,

Rồi mới ra bài hát việc Thiên-cơ.

 Tới đây bá-tánh làm ngơ,

Buồn cho lê thứ kịp giờ ra đi.

 Lìa xa Hồng-Ngự một khi,

 Thẳng đường trực chỉ Điên đi Tân-Thành.

 Tới đây ra mặt người rành,

 Nói chuyện thiệt sành thông-lảu Đạo nho.

  Nhiều người xúm lại đôi co,

 Chê lão đưa đò mà biết việc chi.

 Thấy đời động tánh từ-bi,

 Điên chẳng bắt tì còn mách việc xa.

 Khoan khoan chơn nọ bước ra,

 Giáp rạch Cả-Cái rồi ra ngoài vàm.

  Đoái nhìn mây nọ trắng lam,

 Điên ra sức lực chèo chơi một giờ.

 Xa nhìn sương bạc mờ mờ,

 Tân-An làng nọ dân nhờ bắp khoai.

  Giả người bán cá bằng nay,

 Dân chúng ngày rày xúm lại mua đông.

 Tới lui giá cả vừa xong,

 Điên cũng bằng lòng cân đủ cho dân.

  Có người chẳng chịu ngang cân,

 Bỏ thêm chẳng bớt mấy lần không thôi.

  Nực cười trần-hạ lắm ôi !

 Giảng cho bá-tánh một hồi quá lâu.

 Thân già thức suốt canh thâu,

 Nói cho lê-thứ quày đầu mới thôi.

  Nhiều người nghe hết phủi rồi,

 Quày thuyền trở lại bồi-hồi sầu-bi.

  Giả người tàn-tật một khi,

 Xuống vàm kinh Xáng được thì chút vui.

 

(Kiểm bài 20-9-2010)

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn