Một tháng sau, vào ngày mùng 2 tháng 9 năm Ất-Dậu (7-10-45) lúc tinh sương, bọn độc-tài V.M. cho xe hơi chạy khắp châu-thành Cần-Thơ để rao bằng ống loa cho dân-chúng hay rằng: “3 giờ chiều ngày nay sẽ “xử án đạo” tại sân vận-động Cần-Thơ, ai có đi coi thì đi”.
Tin ấy truyền ra làm cho dân-chúng mười phần sôi-nổi.
Chiều ngày mùng 2 tháng 9 Ất Dậu, bầu trời đang tươi sáng bỗng biến ra ảm-đạm. Mây đen che phủ một góc trời, báo điềm một tai-vạ đau-thương sắp đến cho đoàn-thể P.G.H.H và cho Tổ-Quốc Việt-Nam.
Đúng 3 giờ chiều một chiếc xe hơi mui kín chạy đến vận-động trường Cần-Thơ. Xe vừa mở cửa, người ta thấy ông Huỳnh Thành-Mậu bước xuống liền, theo sau là hai ông Nguyễn Xuân-Thiếp và Trần Ngọc-Hoành. Xe ấy lại cũng có chở theo ba cái hòm...!
Ông Mậu mặc chiếc áo sơ-mi tay ngắn, trông người ốm hơn trước vì bị quá lao-khổ trong cảnh tù đày. Tay ông bị còng nhũng-nhẵng với ông Thiếp và ông Hoành.
Nhìn lên, ta thấy gương mặt ông Mậu lạnh-lùng cứng-rắn, cương-quyết oai-nghiêm... Đôi mắt sáng-quắc lên, ông điểm một nụ cười ngạo-nghễ trước cái chết.
Bọn độc-tài dẫn ông Mậu lên khán-đài. Thấy máy vi-âm, ông chụp ống phát-thanh toan tố-cáo bọn độc-tài trước dư-luận quần-chúng. Nhưng ông bị chúng ngăn-cản. Kế đó họ tuyên bố tội trạng(?!) ba ông Mậu, Thiếp, Hoành, những tội-trạng mà chúng đã tưởng-tượng ra để ghi vào hồ-sơ cho có cớ!
Đoạn chúng đem vải bịt mắt đến, nhưng bị ông Mậu kháng-cự và lớn tiếng sỉ-mạ thậm-tệ. Kế đó, ông dõng-dạc hô to khẩu-hiệu:
VIỆT-NAM ĐỘC-LẬP MUÔN NĂM!
PHẬT-GIÁO HÒA-HẢO MUÔN NĂM!
ĐẢ ĐẢO BỌN ĐỘC-TÀI KHÁT MÁU!
Một loạt súng nổ, ba vị anh-hùng của Đoàn-thể đã từ giã cõi đời! Tiếng cười ngạo-nghễ của ông Mậu đã lịm dần trong máu đỏ!
Trên không trung, mây giăng đen kịt, bầu trời ảm-đạm phi thường, tiếng sấm-sét gầm thét dữ-dội. Một trận mưa to kéo đến, làm nước tuôn như cầm tĩn mà đổ, tràn ngập cả sông ngòi...
Cái chết của ba ông Mậu, Thiếp, Hoành – ba chiến-sĩ tiền-phong của P.G.H.H. – hẳn đã làm động lòng Trời, Phật, Thánh, Thần!
Sau khi đó, bọn V.M. đem thi-thể ba người mà chúng vừa hành-quyết vào nhà xác trong Dưỡng-Đường Cần-Thơ. Qua bữa sau, chúng mới đem chôn sơ-sài tại nghĩa-địa gần đó.
Hiện giờ mồ-mã của ba vị tín-đồ tử vì Đạo vẫn còn tại chỗ cũ. Để tỏ lòng mến-phục các vị ấy, anh em trong Đạo có xây đúc mả vôi và làm hàng rào chắc-chắn, ngoài cửa mộ phần có hai câu đối:
MAI CỐT BẤT MAI VONG-QUỐC HẬN
HOÁN THÂN NAN HOÁN ĐẠO-TÂM NHƠN
Nghĩa là: chôn hài cốt được chớ không thể chôn mối thù mất nước, làm tan-tác thân-xác được chớ không thể làm tan-tác đạo-tâm được.
(hình)
Mộ phần ba ông MẬU, THIẾP, HOÀNH