Suốt thời-kỳ bị giam-cầm trong khám Cần-Thơ, ông Huỳnh Thạnh-Mậu bao giờ cũng tỏ ra có một tinh-thần bất-khuất và một tín-ngưỡng vô song.
Trước cảnh gian-lao nguy-hiểm, ông không hề khiếp-đảm vì V.M., luôn-luôn ông vẫn tin tưởng rằng ĐỨC THẦY có đủ thao-lược mưu-cơ để ứng dụng trong cơn nguy-nàn biến-cố.
Ông nhấn mạnh cho anh em tín-đồ cùng bị giam biết rằng: trong cái dở biết đâu là chẳng có cái hay? Ông cũng nhắc lại lời ĐỨC THẦY dặn toàn-thể bổn-đạo rằng: “Nay mai nếu có xảy ra chuyện gì lớn-lao to-tát phi thường thì cũng đừng sợ-sệt gì hết, hãy bình-tĩnh và tin-vậy nơi sự dìu-dắt và lo toan của Thầy”.
Một hôm nọ, sau khi uống hơi nhiều thuốc rượu nghề võ (thuốc đả thương), ông Mậu say vùi. Trong khi đột-ngột xuất thần (en extase) ông nói một loạt tiếng Nhựt dòn như pháo nổ... Rồi, với một điệu giọng thanh tao trầm bổng như hát, như ca, ông tuôn ra những lời văn lưu-loát, đại ý tiếc mình không được chứng-kiến sự thành-công rực-rỡ của Đoàn-Thể và dịp ca khúc khải-hoàn của Tổ-Quốc Việt-Nam...!
Anh em tín-đồ ai ai cũng chắt lưỡi thương tâm. Một vài người đã đoán rằng đây là những lời văn tuyệt mạng, nên lấy làm lo ngại cho ông...
Lối nửa tháng sau, anh em trong khám vận-động được một tờ báo của V.M. tường thuật về vụ họ khủng-bố P.G.H.H. ở Cần-Thơ và bao vây trụ-sở ĐỨC THẦY tại đường Sohier-Miche ở Sài-Gòn đêm 9-9-45. Báo ấy chứa toàn những điều phao-vu láo-khoét làm dư-luận quần chúng hoang-mang. Ông Mậu bèn thủ-tiêu tờ báo ấy và nói: “Tôi không cố ý binh-vực ĐỨC THẦY bởi tình máu-mủ, nhưng vì tờ báo ấy gồm toàn những chuyện bịa-đặt để tuyên-truyền xấu cho Đạo mình, thì anh em coi làm gì cho rối-loạn đức-tin..”.