Hết đảnh này, Thầy trò sang núi nọ, đến tối mò Đức Thầy và tôi nắm dựa mé suối ngủ.
Tôi hết sức buồn bực, âu sầu, lo ngại về đường đi, không biết bao giờ trổ ra khỏi núi, đêm ấy tôi đem cả tinh thần cầu nguyện “Ơn trên” đưa Đức Thầy và tôi về cho sớm, nằm thao thức, ngủ không được, đến 3 giờ khuya tôi nghe tiếng động rắc rắc (tiếng khua cây). Tôi sợ quá kêu Đức Thầy “Bạch Thầy, giống gì đi nghe rắc rắc đàng kia kìa?”
- Đêm nay có Thần Bạch Hổ đến đây ủng hộ Thầy và mày, Đức Thầy cho tôi biết như thế.
Nghe lời Đức Thầy tôi yên tâm nằm ngủ được một chút thì có một vị Thần đến nói với tôi rằng 12 giờ trưa ngày mai sẽ trổ ra lộ. Tôi tỉnh giấc bạch cho Đức Thầy hay. Đức thầy nói: xế qua mới ra khỏi núi.
Sáng ngày 13 tháng giêng năm Canh Thìn đường đi vẫn còn cực khổ lắm, phải băng ngang một trảng mây, gai dài cả gang tay, tàu lớn như tàu cau nước ở đây lên nữa ống chơn, mặt nước dán thiệt vàng... chơn nhờ có mang dép cao su nên tôi dạn bước. Dọc đường gặp rùa núi quá nhiều, có con lớn và nặng cả yến.
Thật là huyền diệu, thật là linh thiêng cho chốn Tiên cảnh, kể từ ngày mùng 10 tháng giêng đến khi đi từ đường rừng trổ ra lộ, tôi gặp nhiều dấu vết lạ lùng, vì đi lối chừng 100 thước thì thấy vài nhánh cây bằng tay cái mới chặt xéo, lá còn tươi xanh. Đức Thầy lượm đưa cho một nhánh cầm coi. Tôi nhìn kỹ lắm, vì còn nghi là tượng bẻ hay kẻ tu hành đi lâm sơn chặt làm dấu. Đức thầy: “Đây là những dấu hiệu của “trên trước” dẫn đường, Thầy cùng mày đi theo sau!” Lúc ấy tôi chưa hoàn toàn tin tưởng như thế, mối hoài nghi vẫn còn đeo đuổi theo tâm trí nên mỗi đêm tôi hằng để ý nghe coi có tiếng chuông mõ chi không. Thì ra đây là một cảnh thiên nhiên, yên lặng, không có người nào để chơn đến được. Phần tôi thì tôi đặt trọn đức tin vào Đức Thầy, về phần anh chị em tín đồ thì mỗi người đều có quyền tự do tín ngưỡng tôi xin thệ nguyện cùng chư vị Thánh Thần không bao giờ dám vọng ngữ bày điều huyễn hoặc để đem lại uy tín cho mình.
Đường đi gay go, khổ cực (Đường gai gốc thiên sơn vạn hải) và thật quả như lời Đức Thầy đã nói, trời vừa xế qua Thầy trò mới trổ ra lộ đá cách xa cây số phía trong đường Cam-Chại.
Ngay từ lúc ấy tôi có cảm tưởng rằng Đức Thầy là một bực siêu phàm, một đấng cứu thế, tài năng xuất chúng, sáng suốt hơn người. Thật là ngàn năm một thưở, mới được phước duyên theo làm đệ tử của Ngài. Tôi tự nguyện cố gắng dồi mài tâm trí để mau tiến bước trên con đường đạo hạnh.