Mẩu chuyện số 81 - PHẬT CHỈ DỤNG LÒNG

23 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 44460)
Mẩu chuyện số 81 - PHẬT CHỈ DỤNG LÒNG

V

ào một buổi sáng đẹp trời tại thôn Mỹ An Hưng, nhiều chiếc bàn hương án được đặt trước sân nhà. Ngoài đường người người đều khăn áo chỉnh tề, họ lũ lượt kéo đến sân vận động Mỹ An Hưng để tiếp rước Đức Thầy và nghe Ngài thuyết pháp.

Diễn đàn được dựng lộ thiên, có nhiều biểu ngữ tung hô chào đón. Tại diễn đàn được trang trí bằng những loại hoa tươi đẹp ngát hương. Hôm nay người ta chuẩn bị cuộc lễ tiếp rước Đức Huỳnh Giáo Chủ để thuyết pháp. Quần chúng mỗi lúc mỗi đông, họ khao khát được diện kiến Đức Tôn Sư cho thỏa lòng mong đợi và được nghe lời vàng ngọc để lãnh giáo mà tu hành.

Lúc đó cũng có ông Xiếu ở Đất Sét, anh nầy nghèo nàn, nhưng rất chí hiếu với cha mẹ và có nhiều đức tánh hiền hòa phúc hậu. Bởi phận nghèo phải đạp xe lôi mà độ nhựt.

Sáng nay, anh cũng chạy đi kiếm bông để cúng dường trong pháp hội hôm nay. Nhưng gặp phải mùa nắng gắt, cây cối khô cằn, nên anh chạy mãi không có bông gì khác hơn. Anh Xiếu chỉ thỉnh được một nắm bông điệp nên hối hả chạy tới nơi thì bông đã héo. Anh lập tức dâng lên cho ban khánh tiết. Các anh em thấy bó hoa đơn sơ nên họ ngắm nghía rồi đút dưới diễn đàn; bởi bình hoa của ban khánh tiết đã cắm toàn là hoa thơm đắt giá, xinh đẹp lạ thường, nên quí ông không muốn cắm bông điệp của anh Xiếu vào, sợ làm mất đi vẻ thẩm mỹ.

Chập sau một chiếc xe màu dà đưa Đức Thầy đến, mọi người đều nghiêm nghị cúi chào, được Ngài từ bi đáp lễ. Bước lên diễn đàn thuyết pháp với giọng nói thanh ấm dịu dàng hấp dẫn, và lời lẽ ôn hòa lưu loát, khiến thính giả các giới đều được tiếp thu lãnh hội mà giác ngộ tu hành. Với biệt tài thuyết pháp của Đức Thầy dù là học giả, văn gia, cũng phải nhận Ngài là bậc bác cổ thông kim, kỳ tài hy hữu.

Thuyết xong, Ngài cúi chào thính giả sắp sửa xuống diễn đàn, bỗng như nhớ một điều gì. Ngài quay lại, vói tay xuống dưới diễn đàn lấy nắm bông điệp đã héo, đưa cao lên và nói lớn:

-Nắm bông nầy tuy đơn sơ nhưng rất quí!

Rồi Ngài cầm luôn nắm bông ấy lên xe đi thẳng về nhà ông Huỳnh Chánh Đại là nơi Ngài tạm trú hôm ấy. Còn mọi người thì xôn xao bàn tán, họ tìm hiểu coi người dâng bông ấy là ai mà được diễm phúc như thế nầy. Riêng các đồng đạo trách nhiệm ban khánh tiết thì rất hối hận, bởi mình chỉ nhìn mọi vật với hình thức bên ngoài chớ không ngờ Phật chỉ dụng lòng mà thôi.

Thuật theo lời ông Huỳnh Thiện Nhã.

PHẦN NHẬN XÉT:

Chúng sanh và Phật đều có Phật tính như nhau, nhưng sở dĩ Phật được chúng sanh sùng bái là bởi Phật đã hoàn toàn giác ngộ nên tâm luôn được thanh tịnh. Do tâm thanh tịnh, bình đẳng mới thấy biết được sự thật của vũ trụ vạn hữu mà nhận định không sai.. Còn chúng sanh bởi vô minh che lấp nên cứ nhận giả làm chơn, rồi ôm lấy sự sai lầm cho là sự thật.

Đức Thầy chúng ta là Phật lâm phàm nên suốt thông mọi lẽ. Trường hợp anh Xiếu là một người con rất chí hiếu với mẹ, lại là con người có bản tính chất phát hiền lương, nên đối với người chung quanh anh được rất nhiều người yêu mến.

Đạo Phật Giáo Hòa Hảo là một Đạo nhập thế, lấy Tứ Ân làm nồng cốt. Mà Tứ Ân thì Ân Tổ tiên cha mẹ lại được đặt ở hàng đầu. Thế nên, người có hiếu chẳng những được Đức Phật ngợi khen, Thánh nhân ca tụng, mà nay Thầy ta cũng không ngớt lời dạy ta lấy hiếu hạnh làm đầu. Ngài viết:

Sách xưa có câu: “Thiên kinh vạn điển hiếu nghĩa vi tiên”.

Và,

Phải gìn chữ hiếu phục tùng song thân;

Hay là:

Ở cho biết nhượng biết tùy,

Vui lòng cha mẹ vậy thì mới ngoan.

Thế thì anh Xiếu đã được đứng hàng đầu của Đạo nhân luân!

Chẳng thế mà anh lại có một tấm lòng thành kính thiết tha với Đạo Phật. Tuy thân phận nghèo phải vất vả với cuộc sống, đem mồ hôi đổi lấy manh áo bát cơm. Thế mà vì lòng quá kính mộ Phật pháp nên phải chạy tất tả đi kiếm bông về cúng dường cho Phật. Đối với lòng thành của một người hiếu hiền và thành tâm trọng pháp nên được Đức Thầy chứng cho anh. Một nắm bông héo tuy không quí nhưng quí ở tấm lòng thành. Ngài đã không cần lễ vật chi chi mà chỉ ở chỗ tín thành của đệ tử. Điểm nầy Ngài đã từng phán dạy:

Đến với Ta chớ đem đồ cúng,

Chỉ đem theo hai chữ thành lòng.

Chẳng có cần trà quả hương nồng,

Mong sanh chúng từ lòng hối ngộ.

(Sấm Giảng Quyển 4)

Câu chuyện Ngài chứng nắm bông của anh Xiếu, cũng như ngày xưa Đức Thế Tôn đã từ bi chứng và thọ ký cho một bà lão ăn xin có lòng thành mua một ít dầu cúng Phật. Với câu chuyện của Đàn Nị Già cúng chăn, và cụ lão nghèo chỉ cúng Phật có 7 hạt đậu, thế mà đều được Đức Phật chứng và thọ ký. Bởi vì:

Phật chẳng qua dụng chữ tín thành,

Chớ nào dụng hương đăng trà quả.

(Sấm Giảng Quyển 4)

và Ngài còn từ bi phán dạy ta rất rạch ròi, như là:

“Ta hãy đem đức tin trong sạch mà thờ kính Phật và hãy đem lòng lành mà hành động theo lời phán dạy của Phật”

(Trong Việc Tu Thân Xử Kỷ)

Tóm lại, hiếu thảo và lòng thành là quí hơn tất cả. Dù ta có cúng dường chư Phật bằng trân châu báu ngọc cũng không bằng đem lòng thành mà hành y theo lời từ huấn của Đức Tôn Sư. Chúng ta là người học Đạo rán giữ cho được lòng thành.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn