Mẩu chuyện số 9 - DẠY ĐẠO CỨU ĐỜI

23 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 42344)
Mẩu chuyện số 9 - DẠY ĐẠO CỨU ĐỜI

V

ào khoảng mùa hè năm Canh Thìn (1940), Đức Huỳnh Giáo Chủ đang lưu trú tại nhà ông Hương Bộ Võ Mậu Thạnh ở Rạch So Đũa, thuộc làng Nhơn Nghĩa, tỉnh Cần Thơ.

Tại đây Ngài tiếp tục phát phù trị bệnh, bá tánh và tín đồ xa gần tới lui tấp nập.

Hôm ấy có quý ông Hương Quản Chiến xã Phú Thành, Hương chủ Lâm Thơ Cưu xã Mỹ Hội Đông và ông Cả Hân ở xã Long Kiến, cùng một số tín đồ từ Long Xuyên, Châu Đốc đến viếng Đức Thầy. Suốt ngày người ta kéo đến nhờ Đức Thầy trị bịnh không ngớt. Sau đó Ngài đem lời đạo lý ra bày giải, khuyến khích mọi người lo tu hành để thoát khỏi sự khổ triền miên từ kiếp này qua kiếp khác. Có đoạn Ngài nói:

-Tôi có bổn phận dạy đạo để cứu đời, chớ không phải trị bịnh cứu đời, nhưng bá tánh không hiểu cứ kéo lại xin thuốc, xin bùa mãi, buộc lòng tôi tạm dùng ít giấy vàng, lá cây, nước lạnh mà giúp đỡ họ, để họ có dịp gần gũi và nghe lời đạo lý mà tu hành, thoát khổ, chớ sau này số người mắc bịnh có lúc đông không thầy thuốc nào cứu kịp.

Nói đến đây Ngài đưa bàn tay trái lên và điểm từ ngón mà nói rằng:

-Nếu bây giờ bá tánh không tu, chừng sau đúng thời kỳ rồi con Phật Phật dắt, con Ma Ma bắt, con Quỉ Quỉ diệt.

Thuật theo lời ông Huỳnh Hữu Hạnh, tự Hương Quản Chiến.

PHẦN NHẬN XÉT:

Đức Thầy cho biết nhiệm vụ của Ngài là dạy Đạo để cứu đời. Thật vậy, các Đấng cứu thế bao giờ cũng chú trọng vào việc đưa chúng sanh ra khỏi sông mê trở về bờ giác, mới vĩnh viễn an vui. Thế nên lòng từ ái chứa chan của bậc Đại Giác như Ngài thì bao giờ cũng muốn cắt đứt cái khổ sanh tử triền miên mà đưa con người đến chân hạnh phúc.

Ngài đã từng phán dạy:

“Dìu nhơn-sanh khỏi chốn mê lầm,

Bờ giác ngạn kiên tâm lần bước tới”

(Gởi Bác Sĩ Cao Triều Lợi ở Bạc Liêu)

Nhưng vì chúng sanh mê nhiễm quá nhiều, họ luôn chú trọng đến bản thân, muốn có được trường tồn, nên rất sợ sự chết chóc, ốm đau. Còn về tâm linh thì không biết vun bồi đức hạnh.

Biết rõ tâm bịnh của chúng sanh nên Ngài tùy cơ hóa độ, thật vậy, bởi biết dùng pháp Tam Độ Nhứt Như mà đã đưa họ từ chỗ khỏi bịnh khổ mới cảm kích đức ân của Ngài. Có cảm kích đức ân, họ mới dễ thắm nhuần Pháp vũ. Bởi Ngài khéo dùng phương tiện nhiếp hóa nhơn sanh, nên chỉ một thời gian ngắn mà số chúng sanh được Ngài hóa độ không sao đếm tính, và Ngài còn cho biết ở đoạn sau này, nếu ai tu hành chơn chánh sẽ được Phật dắt dìu vì là con của Phật. Còn người chạy theo dị đoan mê tín, tin tưởng tà mị sẽ về với cõi Ma, và sẽ không có lòng nhân, tạo nhiều điều ác, thì là con Qui sẽ bị Quỉ diệt.

Nói tóm lại, Ngài khai minh Chánh Giáo là gì một nhiệm vụ thiêng liêng cao cả, đem Chánh Pháp để độ chúng sanh thoát khỏi vòng trầm luân oan nghiệt.

Còn việc chữa bịnh giúp đời là phương tiện để độ kẻ nghiệp nặng tình sâu. Bởi người được độ thoát sanh tử mới hoàn toàn hết khổ, còn kẻ được cứu khỏi bịnh thân thể chỉ là một giai đoạn tạm thời chớ làm sao mà hết khổ được.

Tuy nhiên Ngài phải dĩ huyễn độ chơn, về điểm này Ngài có dạy ở bài Sứ Mạng:

-Trên thì nói Phật Pháp cho kẻ có lòng mộ đạo qui căn, gây gốc thiện duyên cùng Thầy Tổ, dưới dùng huyền diệu của Tiên gia độ bịnh cho kẻ ít căn lành nhờ được mạnh mà cảm lòng từ bi của chư vị với Trăm Quan.

Ta có phúc duyên nên mới gặp Giáo Pháp của Ngài, vì đó là một Đại Chu Thoàn, có hiệu năng đưa người qua bể khổ. Thế nên ta gấp rút tu hành kẻo tử thần không hẹn.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn