Mẩu chuyện số 5 - ĐỨC THẦY TẮM SÔNG

23 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 46852)
Mẩu chuyện số 5 - ĐỨC THẦY TẮM SÔNG

C

huyện này vào năm 1939. Ông Bảy Phan văn Dứt con của ông Cả Chín, ông Cả làng Mỹ Hội Đông, cùng bạn làng với Đức Ông. Khi Đức Thầy mở Đạo thì ông Cả và con là ông Bảy Dứt cùng đến quy y với Đức Thầy.

Nhân ngày ông Cả Chín và con là ông Bảy Dứt đến thăm Đức Thầy, Đức Thầy rủ ông Bảy Dứt đi tắm với Ngài và có hơn mười người cùng đi tắm chung, ông Bảy Dứt thuở đó cùng tuổi với Đức Thầy. Lúc này Thầy thường mặc bà ba trắng và Ngài đang viết bài Để Chơn Đất Bắc.

Tuy trong lúc tắm có trên mười người, nhưng Thầy chỉ gọi ông Bảy Dứt kỳ lưng cho Ngài. Ông Bảy Dứt kỳ lưng cho Ngài nhẹ, không dám kỳ mạnh, vì lúc này kim thân của Ngài ốm quá, thấy thế, Thầy bảo:

-Ông Bảy à! Kỳ lưng tôi cho mạnh đi, lưng tôi cũng đất không chớ gì.

Nghe theo lời, ông Bảy kỳ mạnh, Thầy gục tới, gục lui, sức không chịu nỗi. Thầy quay mặt nhìn lại thì ông Bảy thấy là một ông lão râu tóc bạc phơ, có chòm râu dài, lông nheo, lông mày toàn là một màu trắng.

Từ đang tuổi thanh niên, bỗng chốc Đức Thầy trở thành một cụ già râu tóc bạc phơ, thật là ngoài sức tưởng tượng của ông Bảy, sự việc làm cho ông kinh hoàng tột độ, ông nhìn Thầy sửng sốt. Thấy thế Thầy bảo với ông Bảy:

-Chắc ông lạ lắm phải không? Mới đây tôi từ một người đang tuổi thanh xuân, bỗng chốc trở thành cụ già râu tóc bạc phơ.

Lúc đó ông Bảy vẫn đang trong trạng thái sửng sốt, thì Đức Thầy tiếp luôn:

-Ông đọc lại Quyển Thứ Nhứt của tôi, thì ông sẽ biết rõ tôi hơn.

Khi già lúc lại trẻ thơ,

Giả quê giả dốt khắp trong thị thiềng.

Đi nhiều càng thảm càng phiền,

Lên doi xuống vịnh nào yên thân Già.

Rồi Ngài nói tiếp:

-Tôi già cũng đặng, mà trẻ cũng đặng, ông hãy nghe thêm một đoạn nữa:

Vàm Nao rày đã đến rồi,

Quày thuyền ghé lại bằng nay Chợ Đình.

Hát hai câu hát huê tình,

Đậu xem dân chúng Chợ Đình làm sao.

Sáng ngày chợ nhóm lao xao,

Giả bận áo màu ai cũng dòm xem.

Mấy thằng trai trẻ thấy thèm,

Đứng xa quanh quẩn nói gièm với nhau.

Đứa này nói để cho tao,

Đứa kia xạo xự áo màu quá ngon.

Sau câu chuyện, ông Bảy nhìn thấy Đức Thầy đã trở lại trạng thái bình thường là một người trai trẻ lúc đầu, và Ngài nói:

-Thôi bây giờ đến phiên tôi kỳ lưng lại cho ông Bảy.

Ông Bảy vội vàng thưa:

-Bạch Thầy, con đâu dám để Thầy kỳ lưng cho con.

Thôi vậy cũng được, bây giờ mình cút bắt cho vui.

Những người cùng tắm, kể Đức Thầy nữa là 16 người, ông Bảy thưa với Thầy:

-Thầy cút hay là tụi con cút trước.

-Các ông cút trước Thầy bắt cho.

Ông Bảy nói:

-Tụi con lặn là Thầy khó bắt lắm, bởi tụi con mỗi đứa chia nhau mỗi ngã thì lâu lắm Thầy mới bắt hết được.

-Thì các ông lặn đi, Thầy bắt được hay không là các ông biết liền.

Các ông chia nhau lội ra xa chỗ Thầy đang đứng rồi hè nhau lặn một lượt, khi họ lặn xong, Ngài mới đưa tay vuốt và vỗ nhẹ trên mặt nước, tức khắc mọi người đều nổi lên, mà mặt và mắt thì đỏ lơ.

Đức Thầy bảo:

-Tại sao tôi chưa bắt mà các ông trồi lên hết vậy?

-Bạch Thầy! Tụi con đang ở dưới nước, trên nầy không biết Thầy làm gì mà tụi con nghe tiếng nổ thật mạnh, tụi con chịu không nỗi, giống như cá bị ngộp phải trồi lên.

-Tôi chỉ vỗ tay nhẹ trên mặt nước, mấy ông không chịu nỗi phải trồi lên, tôi nói để mấy ông rõ, sau này cái tay của tôi chỉ là thế giới người ta sẽ tu nhiều lắm. Thôi bây giờ đến phiên tôi cút để các ông bắt.

-Thầy lặn là tụi con ôm Thầy lên liền hè! Bởi tụi con mười mấy đứa giống như cái đăng vậy, Thầy lặn sao khỏi được tụi con.

-Ờ! Mấy ông ráng bắt Thầy cho được nha!

Nói xong Ngài lặn, cả mười mấy người đều thấy mặt nước không một mảy gợn sóng, con cá lòng tong ăn móng mà còn dợn nước nhiều hơn.

Sau khi Đức Thầy lặn rồi, cả mười lăm người hè nhau lặn tìm Ngài, tất cả cố mở mắt ra mò tìm cả giờ mà không sao bắt gặp được Ngài, lạnh tay chân đều móp, run rẩy, cùng leo lên bờ ngồi, họ lo sợ phát khóc vì nghĩ là Thầy đã mất tích.

Các người còn ngồi đó khóc than với nhau, thì ngay khi ấy Đức Thầy từ trên Tổ Đình đi xuống mà chưa ai hay. Ngài đến vỗ vai ông Bảy:

-Tôi chờ các ông lâu quá mà không thấy các ông lên, các ông ở đây làm gì?

Các ông quay lại thấy Thầy thì ai nấy đều mừng rỡ, Thầy chỉ vào đôi mắt của các người mà rằng:

-Nước mắt của bà con còn nhiều lắm! Nhưng đến khi tôi vắng mặt và lúc trở về thì nó sẽ cạn đi nhiều! Bởi quá nhiều cảnh khổ!

PHẦN NHẬN XÉT

Trong buổi đi tắm sông, Đức Thầy dùng sự để nhắc nhở và báo cho tín đồ có một thời gian Ngài xa vắng mọi người, không ai biết Ngài ở đâu mà tìm, và cũng đừng uổng công tìm kiếm, hãy nương theo Giáo Lý, Giới Luật của Ngài mà tinh tấn tu hành. Rồi sau đó Thầy sẽ trở lại tìm gặp tín đồ của Ngài, nếu chúng ta cứ tìm, cứ chạy theo sắc tướng, càng tìm sẽ dễ lạc vào con đường của tà sư ngoại giáo.

Đức Thầy cho biết:

Tam thiên lục bá giáng lâm trần,

Khốc tử lang tâm biến họa dân.

Có ba ngàn sáu trăm mối đạo xuống thế gian này, gây nên không biết bao nhiêu tai họa cho loài người trong cơn mạt Pháp, ai mà ham linh, ham nghiệm, ham quyền, ham chức sẽ sa vào cạm bẫy của kẻ xấu, tức đường đạo sẽ lểnh lảng đau thương, nghiệp quả chắc sẽ sâu dầy tội báo.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn