Sáng ngày 11-09-2001, lúc 08g45 (giờ miền Đông Hoa-Kỳ, một phi-cơ hành-khách của hãng Hàng-Không American Airlines (chiếc AA11) đâm vào tháp phía Bắc của Trung-Tâm Mậu-Dịch Thế-Giới (World Trade Center, viết tắt là WTC) tại New Yofk. Dan-chúng hiếu-kỳ còn đang theo dõi trên màn ảnh truyền-hình cảnh-tượng hãi-hùng mà họ tưởng là tai-nạn phi-cơ, thì 18 phút sau, một phi-cơ hành-khách khác của hãng United Airlines (chiếc UA175) đâm vào hướng Nam của Trung-Tâm. Lửa khói bốc ngút trời. Vừa nhận ra điều bất-tường ghê-gớm không phải tai-nạn, thì liền theo đó, lúc 09g30, chiếc phi-cơ hành-khách thứ ba cũng của hãng Americn Airlines (AA77) đâm vào Ngũ-Giác-Đài làm sập khu E lửa cháy nghi-ngút. Chưa hết, tin-tức dồn-dập cho biết,chiếc phi-cơ thứ tư vừa rớt ở Pittsburgh tiểu-bang Pensylvania. Đây là chiếc United Airlines UA93 đi từ New Jersey về San Francisco (California), mà nếu không nhờ lòng ái-quốc dũng-cảm, hy-sinh cao-cả của một số hành-khách trên chuyến bay đã đánh nhau với bọn không-tặc thì biết đâu Tòa Bạch-Ốc hay Trụ-sở Quốc-Hội Hoa-Kỳ sẽ là mục-tiêu kế tiếp. Và chỉ trong hơn một giờ sau đó cả hai tòa kiến-trúc chọc trời được coi là cao nhứt thế-giới (110 tầng) lần-lượt sụp đổ thành bình-địa (Ground Zero), chôn vùi hàng ngàn sinh-mạng bên dưới lớp gạch vụn khổng-lồ mà cho đến nay vẫn còn một số khá lớn chưa tìm được xác. Nếu tính cả số người thiệt-mạng ở Ngũ-Giác-Đài và hành-khách trên bốn chiếc phi-cơ thì tổng-số tử-vong có đến 3000.
Cuộc khủng-bố tự-sát tàn-khốc 11/9 nói trên là biến-cố lớn-lao nổi bật nhứt trong năm con Rắn vừa qua, làm lu mờ mọi biến-cố hàng đầu khác. Nó không những gây kinh-hãi khắp nước Mỹ mà còn khiến cả thế-giới bàng-hoàng xúc-động. Đây là lần thứ hai trong lịch-sử, kể từ sau trận Trân-Châu-Cảng (Pearl Harbor năm 1941), Hoa-Kỳ bị tấn-công bất-thần với sự thiệt-hại nặng-nề, to lớn về nhân-mạng và tài-sản. Nhưng nếu trận Trân-Châu-Cảng là một hình-thái chiến-tranh giữa hai quốc-gia đối-nghịch Nhựt-Bản và Hoa-Kỳ mà 2690 người chết hầu hết là quân-nhân và xảy ra ở Hạ-Uy-Di xa-xôi (cách nội-địa hàng ngàn dặm, thì cuộc tấn-công tự-sát bằng phi-cơ dân-sự không-tặc là một hành-động khủng-bố tàn-bạo vô-nhân-đạo có chủ-mưu, kế-hoạch của một kẻ thù không chân-dung mà hậu-quả 3000 người chết là dân lành vô tội. Từ trước đến giờ, dù có chiến-tranh với bất-cứ nước nào, khối nào, ngay cả trong Đệ-nhị Thế-chiến mà Hoa-Kỳ đứng về phía Đồng-minh, thì chiến-trường cũng nằm ngoài nước Mỹ (ngoại trừ cuộc nội-chiến Nam-Bắc hồi thế-kỷ 19). Chỉ có lần nầy nó xảy ra trên chính lãnh-thổ nhà, mà lại bị đánh thẳng vào hai cơ-quan đầu-não của Quốc-Phòng (Ngũ-Giác-Đài) và Kinh-Tế Trung-Tâm Mậu-Dịch Thế-Giới). Đây quả là một cái tát đau điếng vào mặt Hoa-Kỳ, cường-quốc số 1 thế-giới về quân-sự và kinh-tinh, lãnh-đạo toàn-cầu.
Nhưng chính cái tát nẩy lửa, đau và nhục nầy đã khơi dậy mãnh-liệt lòng ái-quốc nhiệt-thành, ý-thức quốc-gia sâu đậm, tinh-thần đoàn-kết keo sơn và truyền-thống chiến-đấu dũng-mãnh bảo-vệ đất nước khi lâm nguy của nhân-dân Hiệp-Chủng-Quốc Hoa-Kỳ. Trên khắp nước, hằng triệu người sốt-sắng, kiên-nhẫn đứng sắp hàng dài để chờ hiến máu, trên nửa tỷ mỹ kim đã được nhanh chóng rầm-rộ đóng góp, bao nhiêu quầ áo thực-phẩm, thuốc men đổ về cho nạn-nhân thương-vong và gia-đình. Hằng vạn cựu chiến-binh, thanh-niên tình-nguyện đáp ứng lời kêu gọi của Bộ Quốc-Phòng hăng-hái lên đường tái, nhập-ngũ chống kẻ thù chung. Không có Cộng-Hòa hay Dân-Chủ, da trắng hay da màu, đa-số hay thiểu-số, bảo-thủ hay cấp-tiến, ..mà toàn-quốc một lòng một dạ hưởng-ứng và ủng-hộ vị nguyên-thủ quốc-gia, TT George W. Bush, khi ông minh-định trong bản hiệu-triệu sau biến-cố Đây không phải là một cuộc khủng-bố bình-thường mà là một hành-động chiến-tranh trực-tiếp với nước Mỹ và khẳng-định là Chúng ta không bao-giờ quên ngày hôm nay và nhứt quyết truy-lùng tận gốc, trừng phạt những kẻ đã gây ra tội ác tày trời cũng như những kẻ bao che, chứa chấp để đưa chúng ra công-lý.
Trong khí-thế sôi-sục và đồng-tâm nhứt-trí đó Hoa-Kỳ đã hùng-dũng đi vào một cuộc chiến mới, cuộc chiến chống khủng-bố toàn-cầu (không chỉ riêng cho nước Mỹ), cuộc chiến giữa Ác và Thiện (war between Evil and Good. Cuộc chiến mang tên Chiến-Dịch Kiên-Định Tự-Do (Operation Enduring Freedom) đã thực-sự mở màn ngày 07-11-2001, đánh phá hệ-thống quyền-lực của chế-độ cực-đoan quá-khích, bạo-tàn Taliban và Tổ-chức Al Qai Da của Osama Bin Laden ở Afghanistan mà Taliban đã dung-dưỡng, hỗ-trợ. Ngày nay, tuy chính-quyền Taliban đã rã tan, sào-huyệt Al Kaida hầu như bị hủy-diệt, một Chánh-phủ Lâm-thời gồm mọi thành-phần sắc-tộc được hình-thành để tạm điều-hành công việc ổn-định tình-hình trong sáu tháng, nhưng những kẻ đầu-não như Mullah Mohammed Omar và Osama Bin Laden chưa bắt được cũng như mạng lưới Al Qaida vẫn còn bí-mật hoạt-dộng ở một số nước trên thế-giới. Do đó cuộc chiến chống khủng-bố chưa kết-thúc vì nó vẫn còn là mối đe-dọa trầm-trọng, triền-miên cho nhân-loại, chưa kể những bạo-động, xung-đột đẫm máu thường-xuyên giữa Do-Thái và Palestine ở Trung-Đông, tình-trạng cực-kỳ căng-thẳng giữa Ấn-Độ và Pakistan với hằng 100000 ngàn quân sẵn-sàng chiến-đấu dàn dọc biên-giới hai nước.
Ước mong Nhâm-Ngọ 2002 sẽ là năm mã đáo thành-công: khủng-bố tiêu-diệt, kinh-tế phục-hồi, thế-giới yên-ổn để nhân-loại chúng-sinh được sống trong hòa-bình an lạc.
ĐUỐC TỪ-BI
Cuộc khủng-bố tự-sát tàn-khốc 11/9 nói trên là biến-cố lớn-lao nổi bật nhứt trong năm con Rắn vừa qua, làm lu mờ mọi biến-cố hàng đầu khác. Nó không những gây kinh-hãi khắp nước Mỹ mà còn khiến cả thế-giới bàng-hoàng xúc-động. Đây là lần thứ hai trong lịch-sử, kể từ sau trận Trân-Châu-Cảng (Pearl Harbor năm 1941), Hoa-Kỳ bị tấn-công bất-thần với sự thiệt-hại nặng-nề, to lớn về nhân-mạng và tài-sản. Nhưng nếu trận Trân-Châu-Cảng là một hình-thái chiến-tranh giữa hai quốc-gia đối-nghịch Nhựt-Bản và Hoa-Kỳ mà 2690 người chết hầu hết là quân-nhân và xảy ra ở Hạ-Uy-Di xa-xôi (cách nội-địa hàng ngàn dặm, thì cuộc tấn-công tự-sát bằng phi-cơ dân-sự không-tặc là một hành-động khủng-bố tàn-bạo vô-nhân-đạo có chủ-mưu, kế-hoạch của một kẻ thù không chân-dung mà hậu-quả 3000 người chết là dân lành vô tội. Từ trước đến giờ, dù có chiến-tranh với bất-cứ nước nào, khối nào, ngay cả trong Đệ-nhị Thế-chiến mà Hoa-Kỳ đứng về phía Đồng-minh, thì chiến-trường cũng nằm ngoài nước Mỹ (ngoại trừ cuộc nội-chiến Nam-Bắc hồi thế-kỷ 19). Chỉ có lần nầy nó xảy ra trên chính lãnh-thổ nhà, mà lại bị đánh thẳng vào hai cơ-quan đầu-não của Quốc-Phòng (Ngũ-Giác-Đài) và Kinh-Tế Trung-Tâm Mậu-Dịch Thế-Giới). Đây quả là một cái tát đau điếng vào mặt Hoa-Kỳ, cường-quốc số 1 thế-giới về quân-sự và kinh-tinh, lãnh-đạo toàn-cầu.
Nhưng chính cái tát nẩy lửa, đau và nhục nầy đã khơi dậy mãnh-liệt lòng ái-quốc nhiệt-thành, ý-thức quốc-gia sâu đậm, tinh-thần đoàn-kết keo sơn và truyền-thống chiến-đấu dũng-mãnh bảo-vệ đất nước khi lâm nguy của nhân-dân Hiệp-Chủng-Quốc Hoa-Kỳ. Trên khắp nước, hằng triệu người sốt-sắng, kiên-nhẫn đứng sắp hàng dài để chờ hiến máu, trên nửa tỷ mỹ kim đã được nhanh chóng rầm-rộ đóng góp, bao nhiêu quầ áo thực-phẩm, thuốc men đổ về cho nạn-nhân thương-vong và gia-đình. Hằng vạn cựu chiến-binh, thanh-niên tình-nguyện đáp ứng lời kêu gọi của Bộ Quốc-Phòng hăng-hái lên đường tái, nhập-ngũ chống kẻ thù chung. Không có Cộng-Hòa hay Dân-Chủ, da trắng hay da màu, đa-số hay thiểu-số, bảo-thủ hay cấp-tiến, ..mà toàn-quốc một lòng một dạ hưởng-ứng và ủng-hộ vị nguyên-thủ quốc-gia, TT George W. Bush, khi ông minh-định trong bản hiệu-triệu sau biến-cố Đây không phải là một cuộc khủng-bố bình-thường mà là một hành-động chiến-tranh trực-tiếp với nước Mỹ và khẳng-định là Chúng ta không bao-giờ quên ngày hôm nay và nhứt quyết truy-lùng tận gốc, trừng phạt những kẻ đã gây ra tội ác tày trời cũng như những kẻ bao che, chứa chấp để đưa chúng ra công-lý.
Trong khí-thế sôi-sục và đồng-tâm nhứt-trí đó Hoa-Kỳ đã hùng-dũng đi vào một cuộc chiến mới, cuộc chiến chống khủng-bố toàn-cầu (không chỉ riêng cho nước Mỹ), cuộc chiến giữa Ác và Thiện (war between Evil and Good. Cuộc chiến mang tên Chiến-Dịch Kiên-Định Tự-Do (Operation Enduring Freedom) đã thực-sự mở màn ngày 07-11-2001, đánh phá hệ-thống quyền-lực của chế-độ cực-đoan quá-khích, bạo-tàn Taliban và Tổ-chức Al Qai Da của Osama Bin Laden ở Afghanistan mà Taliban đã dung-dưỡng, hỗ-trợ. Ngày nay, tuy chính-quyền Taliban đã rã tan, sào-huyệt Al Kaida hầu như bị hủy-diệt, một Chánh-phủ Lâm-thời gồm mọi thành-phần sắc-tộc được hình-thành để tạm điều-hành công việc ổn-định tình-hình trong sáu tháng, nhưng những kẻ đầu-não như Mullah Mohammed Omar và Osama Bin Laden chưa bắt được cũng như mạng lưới Al Qaida vẫn còn bí-mật hoạt-dộng ở một số nước trên thế-giới. Do đó cuộc chiến chống khủng-bố chưa kết-thúc vì nó vẫn còn là mối đe-dọa trầm-trọng, triền-miên cho nhân-loại, chưa kể những bạo-động, xung-đột đẫm máu thường-xuyên giữa Do-Thái và Palestine ở Trung-Đông, tình-trạng cực-kỳ căng-thẳng giữa Ấn-Độ và Pakistan với hằng 100000 ngàn quân sẵn-sàng chiến-đấu dàn dọc biên-giới hai nước.
Ước mong Nhâm-Ngọ 2002 sẽ là năm mã đáo thành-công: khủng-bố tiêu-diệt, kinh-tế phục-hồi, thế-giới yên-ổn để nhân-loại chúng-sinh được sống trong hòa-bình an lạc.
ĐUỐC TỪ-BI
Gửi ý kiến của bạn