Bản Phiên Âm Sấm Truyền Của Tông Phái Phật Thầy - Đoạn 4

29 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 14778)
Bản Phiên Âm Sấm Truyền Của Tông Phái Phật Thầy - Đoạn 4

Tu tánh tu hạnh nết na,

Tu câu Lục tự Di Đà đừng quên.

Tu hành hiếu nghĩa đôi bên.’

Tu cang tu kỷ gắng bền hiếu trung.

Tu nhơn tu đức để lòng,

Tu trau vóc ngọc lấm bùn đừng mang.

Tu công bồi đấp miếu đàng (28)

Tu tài bố thí việc gian thì đừng

Tu cầu thánh tọ thiên xuân,

Dân khương vật phụ (29) khỏi oan cơ hàn.

Tu cầu vạn hải thiên san,

Hà thanh hưng vượng (30) vạn bang thái bình.

Thần hôn (31) lạy Phật đọc kinh (32)

Lạy Thầy đức hóa tái sanh đạo mầu.

Sông sâu cá lội thấy đâu,

Minh mông trời rộng chìm hầu bay cao.

Giác thời đặng hưởng thiên đào (33)

Mê thời địa ngục, ngày nào đặng sanh?

Tay mình lại chặt lấy mình,

Mắt thời thấy đó làm thinh không rằng.

Tai nghe tội phước lăng xăng,

Đau thời tưởng Phật, hết rằng thời thôi!

Kiếm lời dễ cảm khua môi,

Khen chê phải chẳng nói thôi chi màng.

Dị đoan án nội rõ ràng,

Diêm đình tội để khó toan luân hồi.

Kinh rằng Phật dạy cạn lời,

Giác thời đặng thấy, mê thời thấy đâu.

Chốn vui chốn khổ thêm sầu,

Đục trong hai ngã toan âu nẻo nào?

Hửu duyên đặng hưởng quyền cao,

Vô duyên lại gặp thân sau cơ bần.

Lời vàng tạc để thiên lân (34)

Có đâu trễ nải quá chừng dân ôi!

Nước non nay đã cạn rồi,

Nào hay vội lỡ một hồi Pháp Cơ.

Mê man nhiều nỗi dật dờ.

Hồn bay phưởng phất như tơ lộn cuồn.

Thoát qua như ngọn tên bay,

Khác quê, khác xứ, khác nay thú cầm.

Đêm ngày mù mịt tối tăm,

Hồn sa phách lạc mới nên luân hồi.

Mở mang xoay lại Lập Đời,

Khoác loài thú vật khác người tân dân.

Còn người Phật Thánh Tiên Thần,

Yêu ma nào có loạn trần được đâu!

Tóm thâu thể giải một bầu,

Phật trời phân định đâu đâu thái bình.

Nay đà gặp Phật giáng sanh,

Khá khuyên bá tánh làm lành tu thân.

Sự đời xem thấy cũng gần,

Trở người trở vật trở năm trở ngày.

Trở ăn trở mặc bằng nay,

Trở chồng, trở vợ, trở vì quân vương

Trở non, trở núi, trở vườn,

Trở trâu trở ruộng trở đường nào ra.

Trở thời trở tiết những là,

Trở cây trở trái bông hoa trở kỳ.

Trở bậu trở bạn cố tri,

Lời ăn tiếng nói vậy thì khác xưa.

Trở lòng, ăn nói đẩy đưa,

Trở căn trở bịnh thuốc xưa trị nào!

Đời nay ma quỉ loạn vào,

Pháp linh phù thủy cứu nào đặng chăng!

Làm người chớ cậy tài năng,

Mai thì thấy đó, tối rằng thấy đâu.

Có khi hơi thở ra vô,

Đứt hơi nào biết qui mô chốn nào!

Sanh tiền mình chẳng biết sao,

Tử về âm cảnh hồn vào ngục môn,

Nhứt nhựt tam đả oan hồn (35)

Oan thân nghiệt trọng ai hiềm cứu cho

Nhãn tiền sao chẳng biết lo,

Sông không cầu bắc mướn đò ai đưa?

Để cho khát nước quá trưa,

Ra công đào giếng cù cưa đặng nào.

Thuở còn trai tráng dương bao,

Sao không tụ tập già nào biết đâu.

Xưa sanh tánh thiện làm đầu,

Lớn khôn tích ác mình âu hại mình.

Thiền sanh nhơn hữu tánh linh,

Mê trần mê lẫn tại mình trách ai.

Tôi làm một mảy chẳng sai,

Xin người tự hối giồi mài tánh linh

Để cho mình buộc lấy mình,

Thê thằng tử phược (36) linh đinh không rời.

Ta bà là (37) chốn thảnh thơi,

Vui câu bát nhã gần với ma ha.

Đói thời nhờ ruộng Thích Ca,

Khát thời nhờ nước Phật Bà dưỡng thân.

Lời Thầy xưa có cạn phân,

Nương câu thanh tịnh dõi lần đường mây.

Mặt trời chinh xế bóng cây,

Giồi câu tứ trí tánh hằng học khôn.

Tu hành chi luận giàu nghèo,

Vùa hương bát nước mai chiều giữ coi.

Hữu tình Trời Phật xét soi,

Màng chi nhiều ít heo đòi không nên.

Lưỡng thần cầm sổ đôi bên,

Chép ghi tội phước tâu lên cho người.

Ngọc lành sao chẳng trau giồi,

Sá chi phấn thổ (38) vui cười tay trao.

Chẳng coi trước, chẳng nhằm sau,

Người nay như mộng thấy đâu cho bền.

Gương loan sáng tỏ dưới trên,

Ngựa hồng cất chạy xuống lên hai đường.

Phất qua như bóng nguyện quang,

Khi tròn khi khuyết nở tàn dưỡng bao.

Hoa đông hồi lại xuân qua,

Nhỏ không tu tập thì già biết chi!

Buông lời nói chẳng kính vì,

Biết đâu phép tắc lễ ngi chuyện nào.

Sanh thân này khổ biết sao,

Để cho sa sẩy kiếp nào đặng sanh!

Khá khuyên cải dữ làm lành,

Sùng tu Tam Bảo học hành cho thông.

Rắn còn tu đặng thành rồng,

Làm người sao chẳng xét trong thân mình.

Để cho thân chịu linh đinh,

Tai kia họa nọ biến sanh mọi bề.

Dương là cảnh, âm là quê,

Phước mình gánh vác đặng về cảnh xưa.

Hữu duyên Thần Thánh tiếp đưa,

Vì mình thiện niệm sớm trưa lần hồi.

Vắn dài lời nói cạn rồi,

Lạy Thầy trở lại phản hồi bổn gia.

Lầm thầm miệng niệm Di Đà,

Tay lần chuỗi hột lòng ta giữ lòng,

Kỉnh dưng Minh Chúa hưng long,

Dân khương vật phụ thiên xuân thái bình

Phụ từ tử hiếu trung trinh,

Hà thanh hải yến, (39) an ninh trong ngoài.

(Hết)

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn