5-Chắc-chắn thấy Phật Tiên thừa hạc lâm phàm

27 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 25824)
5-Chắc-chắn thấy Phật Tiên thừa hạc lâm phàm

 

Có thế nào thấy Phật Tiên Thần Thánh thừa hạc xuống trần?

Ở thời-kỳ Hạ-Nguơn này mà đòi cho thấy được Phật Tiên Thần Thánh thừa hạc lâm phàm, hay thấy được tạn mắt mới tin, thì chẳng khác mấy nhà khoa-học đòi đi lên cung trăng hay các hành tinh vậy.

Có thể thực-hiện những điều đòi hỏi ấy ở cõi đời-ác trược này chăng?

Không thể được, mà cũng có thể được.

Tại sao không thể được?

Là các đấng thiêng-liêng kia ở cõi thượng-giới, còn cõi đời của chúng ta là cõi hạ giới, cách nhau hai mươi mấy từng Trời, mỗi giới thích-hợp cho mỗi thể-chất thì làm gì người ở cõi thượng-thanh kia có thể xuống cõi hạ trược này với nguyên thể được chớ.

Cứ theo Kinh Thủ Lăng-Nghiêm thì từ cõi Dục-giới trở lên cõi Vô-sắc-giới có 28 từng Trời, mỗi từng thích ứng cho mỗi từng chúng-sanh.

Chúng-sanh nào toàn về phần tưởng thì nhẹ nhàng bay lên, nên khi chết sanh lên cõi Trời. Bằng tình ít tưởng nhiều thi thể nhẹ cất chẳng được cao lắm, tức làm hàng Tiên.

Bằng tình tưởng cân nhau thì chẳng bay lên sa xuống, tức là đầu-sanh trong cõi người. Cũng bởi có nửa tưởng nên “ tưởng ” thuộc về sáng mà thông-minh, cũng bởi có nửa tình, nên “ tình thuộc về tối mà ngu độn. Nếu tình nhiều tưởng ít thì trôi tấp vào hoành-sanh, nặng thì làm thứ có lông, nhẹ thì làm nòi có cánh. Bằng bảy phần tình ba phần tưởng thì chìm xuống thuỷ-luân, rồi sanh nơi hỏa-tế là chỗ thủy hỏa giáp nhau, mà thọ khí lửa dữ, làm thân ngạ-quỉ thường bị lửa thiêu đốt. Còn chín phần tình một phần tưởng thì chìm dưới suốt thấu hỏa-luân, thân bị sa vào chỗ gió lửa, hai thứ giao thông, nhẹ thì sanh nơi Địa-ngục Hữu-gián, nặng thì sanh nơi Địa-ngục Vô-gián. Đến như toàn về phần tình tức là phải xuống tới A-tỳ Địa-ngục.

Như thế đủ thấy mỗi cõi chỉ thích-hợp cho mỗi loài chúng-sanh, khác nhau ở chỗ tình, tưởng nhiều ít mà thôi.

Trong quyển Đại-thừa Chơn-giáo cũng thấy có đoạn nói về sự sai-biệt của linh-hồn ở cõi như thế này:

“ Linh-hồn của con từ cõi Bồng-Lai Tiên-Cảnh hoặc Cực-Lạc Niết-Bàn mà muốn đầu thai xuống cõi hạ-giới là cõi thứ 7 thì đã phải trải qua 6 cõi hư-linh ở thượng-tầng không-khí, mà mỗi khi trầm xuống cõi hư-linh thì linh-hồn phải chịu dưới quyền cấu-tạo của Tạo-hóa chi cơ, nghĩa là phải thọ bẩm thần-khí ở cõi hư-linh đó mà bao bọc thêm ra ngoài một lớp thể-chất nữa, mà hễ càng trầm xuống xa chừng nào thì lại càng nặng nề thêm chừng nấy. Khi trầm xuống đến cõi Dục-giới này lại còn phải mang thêm một xác thân phàm-tục đủ điều…”

Để hiểu hai đoạn vừa dẫn ở kinh Thủ Lăng-Nghiêm và Đại-thừa Chơn-giáo, chúng tôi xin đưa ra một tỷ-dụ cụ-thể.

Những nhà hải-dương-học, khi thảo-sát những loài động-vật ở sâu tám chín ngàn thước dưới đáy biển Thái-bình-dương và Đại-tây-dương, có gặp một giống cá kỳ-quái, hai mắt sáng như đèn, muốn đem lên mặt nước để khảo-nghiệm. Nhưng khi vừa đưa nó lên tới mặt nước thì nó nổ tan. Điều đó đủ chỉ rằng loại cá ấy chỉ thích-hợp với áp-lực nước đáy biển chớ không như các loại cá quen sống gần mặt nước; bởi thế khi đem nó lên mặt nước, vì chịu không nổi áp-lực ở từng trên, nên chi nó phải nổ.

Điều nhận xét này cho ta thấy rằng: ở cõi trọng-trược này mà muốn thấy tạn mắt Phật Tiên Thần Thánh ở cõi thượng thanh kia, thì chẳng khác nào loài cá ở tám, chín ngàn thước sâu dưới đáy biển mà muốn đưa lên mặt nước vậy. Muốn cho loài cá lên mặt nước mà còn sống thì ít ra thể-chất của nó phải giống thể-chất của loại cá ở mặt nước, có đủ các bộ-phận thích-ứng với hoàn-cảnh sống ở mặt nước.

Đến như người phàm-tục mà muốn thấy tận Phật tiên cũng thế; hoặc người phàm phải có thể-chất nhẹ-nhàng như Phật Tiên, nghĩa là “ tưởng” nhiều “ tình” ít, hoặc hoàn-cảnh cõi trần-trược này biến-thể để thích-ứng cho Phật Tiên hóa-hiện.

Đến khi đó thì người trần sẽ thấy được Phật Tiên tại thế. Và ngày đó là ngày sấm nổ, ngày mở Đại-Hội Long-Hoa. Tiếng sấm nổ có hiệu-lực làm thay đổi hẳn hoàn-cảnh của quả địa-cầu, làm biến chất ngũ-hành.

Điều này không có chi là khó hiểu. Ông Rudolf Steiner khi khảo về đất Ắc-lăng-tít, nhận thấy rằng ở thời kỳ Ắc-lăng-tít, lớp không-khí bao bọc quả địa-cầu rất dày-đặc hơn thời nay, còn trái lại chất nước thì loãng hơn. Như thế đủ chứng rằng trận Đại Hồng-thủy làm sụp đổ đất Ắc-lăng-tít, đã làm cho ngũ-hành biến chất. Sau này khi tiếng sấm nổ làm thay đổi địa-hình, ngũ-hành cũng biến chất đi, tạo nên một hòan-cảnh thích-hợp cho Phật Tiên giáng thế.

Nhưng đến lúc đó, chẳng phải người nào cũng có thể thấy được vì muốn thấy được Phật Tiên tạn mắt, ít nhứt thể-chất phải phù-hạp với hòan-cảnh ấy thì mới sống được.

Trong quyển Đại-thừa Chơn-giáo có đoạn giải rằng:

“ Một ngày kia, những con nào biết đạo-đức, ăn chay lạt, thân thể nhẹ-nhàng hiệp với Tiên-thiên thì lúc dương sanh mới có thể chịu nổi với khí ấy mà còn vững-vàng sống đặng; còn những con vô Đạo bị cả khí Hậu-thiên nên tới ngày âm tuyệt dương sanh ấy, chúng nó sẽ không bao giờ hứng chịu nổi khí chơn-dương, nên phải dứt hơi lìa mạng.”

Ông Thanh-Sĩ cũng nhận rằng: “ Nhứt thiết về ngôn-ngữ, tư-tưởng và hành động bất công bất chánh, không đạo không đức, đê-tiện xấu xa, càn-ngang thô-lỗ v.v… mà con người đã có từ trước đến giờ đều bị tiêu-diệt ngay trong lúc biến-thiên ấy.”

Như thế đủ thấy rằng muốn thấy được Phật Tiên, phải là người có thể-chất phù-hạp với hòan-cảnh Phật Tiên. Chớ dưng không mà đòi cho thấy được Phật Tiên mới tin thì không khác bầy tôi ở triều vua Tự-Đức không tin lời điều-trần của các sứ-thần Việt-Nam đi Pháp về. Ai có đọc lịch-sử Việt-Nam cận-đại hẳn còn nhớ vua Tự-Đức có gởi phái-đoàn qua Pháp để điều-đình. Khi trở về ông Phạm-phú-Thứ cũng như ông Phan-thanh-Giản có làm tờ điều-trần kể rõ sự văn-minh kỹ-xảo của người Âu-Tây như cho biết ở xứ người xe không kéo mà chạy, thuyền không chèo mà đi, đèn đốt trở ngọn xuống mà cháy v.v.., rồi yêu-cầu nhà vua hãy sớm liệu gởi du học-sanh ra xứ ngoài. Ngoài ra ông Nguyễn-tường-Tộ có thảo ra 18 tờ điều-trần cũng nói về văn-minh cơ-xảo Âu-Tây và yêu-cầu cho học-sanh xuất dương; nhưng bầy tôi của vua Tự-Đức không tin, cho đó là đặt điều nói dóc. Đến chừng họ tin được, thấy tạn mắt xe không kéo mà chạy, thuyền không chèo mà đi, đèn trở ngọn xuống mà cháy v.v… thì ô hô! Nước Việt-Nam đã mất.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn