Tây An Cổ Tự, làng Long Kiến, An Giang
Tuế thứ Kỷ Dậu niên
Nhuận nhị ngoạt nhị thập thất nhựt
Đồ Trương trợ bút, nhứt quyển giảng
Thừa nhâm (1) Hổ Cứ (2) bước sang,
Tháng heo (3) giáo giác kiếm đàng chạy ra.
Nhiệm mầu vui đạo Thích Ca,
Thiền môn hứng chí Di Đà lòng chuyên.
Nương thuyền bát nhã cho yên,
Vào non ngũ uẩn tín thiềng sùng tu.
Hiếu trung trọn (4) giữ một câu,
Bãi tiên suối hạc cầm câu đợi chờ.
Liếc xem thuyền bá bơ vơ,
Sóng khơi biến thảm dật dờ sông mê!
Bớ ai ăn ở vụng về,
Không lo nước lửa nhiều bề chông gai.
Bởi mình, ai dễ mặc ai,
Để cho sa sẩy mình chôn lấy mình.
Phật Tiên chí hiển chí linh,
Một câu chánh niệm thì mình thảnh thơi.
Ai ai cũng ở trong trời,
Nhơn từ phải giữ đừng lời trớ trinh.
Biển đời cuộc thế thình lình,
Thiện tồn ác thất (5) thiên đình số phân.
Vần xây thế giái phàm trần,
Sự mình không biết mưu thâm ở người.
Hư nên nhờ phận, Phật Trời,
Non băng đất lỡ giữa vời linh đinh.
Phải làm như bổn nhựt trình (6)
Trẻ già xin nhớ giữ gìn mà coi.
Niên như điển, nguyệt như thoi (7).
Vần xây thế giái luân hồi chẳng chơi!
Có người thiện nữ truyền lời,
Nhứt Vân thiên lộ máy trời thinh thinh.
Nhị Vân thánh ứng quang minh,
Tam Vân triều hội gia đình phân vân.
Ngó xa xem cũng thấy gần,
Xa gần gió tạc bụi trần sạch không.
Hắc đầu tử, bạch đầu ông (8)
Bớ người dương thế sao không coi đời.
Đạo vơi vơi, đạo vơi vơi,
Đường xưa cảnh cũ lập đời sửa xây.
Buồn khoanh tay, buồn khoanh tay!
Thấy trong con tạo khéo xây lạ lùng.
Đời bạo ngược ít (người) hiếu trung,
Miệng thời toan tính, lòng dùng mưu sâu.
Thiện phùng thiện ác đáo đầu,
Oan oan tương báo ai hầu cứu cho.
Thằng mà tính, thẳng mà lo (9)
Thiên đường hữu lộ phải dò nẻo đi,
Nghe chi những tiếng thị phi,
Trách con mắt thịt vậy thì chẳng coi.
Mở hai con mắt thồi lồi,
Nước xao sóng dợn ầm ầm bên tai.
Cực bớ ai, cực bớ ai.
Cám thương trần thế dạy hoài không nghe.
Nước gần lớn gió đưa bè,
Giữ cầm lèo lái một bề thuận theo.
Dặm cheo leo, cảnh cheo leo.
Một mình khó nỗi chống chèo đặng đâu!
Làm sao chẳng xét trước sau,
Khinh khi chú lái ai hầu rước đưa.
Người đời như buổi chợ trưa,
Tan rồi lại hiệp, hiệp tan mấy hồi.
Khóc lỡ khóc, cười lỡ cười,
Tình tang hỡi bậu, cạn đời còn chi!
Lệ lâm li, lụy lâm li,
Thương chăng thương kẻ từ bi giữ lòng
Lọc nước trong, lọc nước trong,
Sợ chi lũ kiến chòm ong chơi bời,
Ăn nhịn miệng, nói nhịn lời,
Mặc tình thế sự chê cười mặc ai!
Dốc cầu đặng chữ Như Lai,
Phủi câu danh lợi mặc ai tranh tài.
Cảnh thiên thai, chốn thiên thai,
Chí công luyện sắt giồi mài nên kim.
Cảnh rất nghiêm, cảnh rất nghiêm,
Muôn thu xây dựng khó tìm đặng đâu.
Buồn dàu dàu, buồn dàu dàu,
Hỗn ngươn xoay lại đời nay mơ màng.
Mèo kêu vang, mèo kêu vang.
Rắn rồng sợ chạy vào ngàn ẩn thân.
Ngọn cờ phất, trống thùng tan,
Kẻ lên người xuống hai đàng khác nhau.
Quặn ruột đau, quặn ruột đau,
Phật Tiên thương chúng dạ sầu héo khô.
Gắng công (thường) lục tự nam mô,
Họa may cá suối gặp hồ liên hoa.
Phật trời lòng lại xót xa,
Giáo trong thiện chúng Long Hoa mà nhờ.
Gió đưa ngọn cỏ phất phơ,
Sẽ coi cuộc thế như cờ bị vây
Cảnh đã xây, cảnh đã xây,
Nhành lai đời khác, đổi thay cuộc đời.
Xem trong máy tạo hết rồi,
Ngửa ngiêng biển thẳm rã rời bờ ao!
Thuyền ai chạy tới sông đào,
Thuyền ông Bát nhã Phật vào độ dân.
Khuyên người sớm xả bụi trần,
Dắt cho khỏi chốn mê tân bớ người!
Súc sanh ngạ quỉ là loài,
Màng chi những chốn lạc loài đọa thân
Tây phương thắng bước chơn lần,
Hưởng nhờ muôn thuở bửu châu thiếu gì.
Tín thành truyền dạy vân vi,
Bớ người lớn nhỏ sao không giữ gìn!
Nay xem cảnh thế thình lình,
Vô thường quỉ dẫn ai binh đặng nào.
Sớm còn tối mất lao đao,
Tỉ như trời chớp, sáng nào đặng lâu.
Dặm canh thâu, dặm canh thâu!
Thở than than thở lo âu cho đời.
Nghĩ trong cuộc thế vơi vơi,
Khổ tăng gia khổ trong đời gian nan.
Kìa kìa quỉ mị khởi loàn,
Xà thương hổ giảo (10) đa đoan hội này.
Phần thời giặc giã phủ vây,
Phần thời đói khát thân rày chẳng yên.
Lăng xăng nhiều cuộc đảo điên,
Sợ trong thế sự như thuyền chạy khơi.
Đã hết lời, đã hết lời,
Khuyên răn dạy biểu cho người thiện duyên.
Trách lòng nhiều sự chẳng kiêng,
Ốm đau cầu giảm, an thuyên chẳng màng.
Biển sanh những sự tà gian,
Hủy tăng phá giới (11) lòng toan hại người.
Thế nay cạn , sự đã rồi!
Mở mang dời đổi Lập Đời Thượng Ngươn.
Chuyển luân thiên địa tuần hườn,
Hội này thấy lửa tàm lam cháy mày.
Ít ai tỏ biết đặng hay,
Ví như cầm chén rủi tay bể rồi!
Thầy xưa lời dặn hẳn hòi,
Thực nhơn nhơn thực đến hồi chẳng không.
Oan oan tương báo chập chồng,
Tham tài tích đại, (12) mình không xét mình.
(còn tiếp)
Kiểm tra bài 9-2-1012