Qua Cuộc Thử Lòng

24 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 24095)
Qua Cuộc Thử Lòng

 

 Trên con đường này mây thường qua lại, hơi sương lạnh vô cùng. Trong vào sắc da tôi thì thấy nó trắng đỏ. Thầy trò ngồi nghỉ trên một tảng đá, Đức Thầy ngồi, hai tay ôm đầu gối, vẽ mặt buồn bã than với tôi rằng: “Phen này chắc chết! Trên trước dẫn Thầy với mày đi đến đây rồi bỏ đi đâu mất. Mày coi kìa! Bốn phía núi trùng trùng điệp điệp, biết ngõ nào về cho được!? Hôm nay thì Thầy có chết cũng an thân vì không gia đình, sự nghiệp, vợ con, chỉ thảm thương cho mày có vợ con, gia đình, sự nghiệp mà hôm nay nghe theo lời khùng điên đến đây cho tuyệt mạng, gởi xương nơi chốn nước độc rừng sâu nghĩ đến tức tối, đau khổ biết chừng nào!”

 

Tôi nghe nói mà phát sợ, dòm xem tứ hướng núi non chớn chở muôn hòn, nhưng tôi cũng cương quyết lên và bạch với Đức Thầy rằng: “Trên trước còn ở trong mình Thầy chớ đi đâu”. (lúc nấy tôi lầm tưởng rằng Đức Thầy thượng xác cởi đồng).

 

Đức Thầy hỏi: “Sao mày biết?

- Vì Thầy mới nói tiếng âm bằng điện! tôi trả lời.

- Tại miệng Thầy muốn nói!

- Miệng Thầy muốn nói thì nói được, tại sao tôi nói không được? Thầy nghĩ coi, (tôi nói tiếp) núi này tuy lớn nhưng tôi xét lại cơm khô ăn còn được ba bốn ngày nữa, xin Thầy đi theo ngọn suối có lẽ một tuần lễ nữa cũng trổ ra. Còn lương thực nếu thiếu thì Thầy trò mình bức lá cây ăn đỡ đói cũng được đôi ba ngày”

 

Đức Thầy trợn mắt ngó tôi và hỏi: “Mày chết sao dám nói vậy?, chẳng qua Thầy nói để thử lòng mày chớ sự nghiệp của mày chừng đôi ba ngàn đồng, gia quyến mày chừng năm bảy chục người chớ bao nhiêu? Còn thầy đây nếu có mai môt đi rồi thì muôn triệu tín đồ trong buổi Hạ Ngươn này lấy ai mà dẫn dắt?”...

 

Tôi được uống một thang thuốc bổ về tinh thần nên hơi vững lòng đôi chút.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn