4-Tận-Thế lần này là một cuộc đại tiến-hóa

27 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 24996)
4-Tận-Thế lần này là một cuộc đại tiến-hóa

 

Cứ theo lý Tam-nguơn thì luận tuần-hòan của vũ-trụ (vũ-trụ theo nghĩa không-gian và thời-gian) không bao giờ dứt.

Cứ từ Thượng-Nguơn chuyển sang xuống Trung-Nguơn, và từ Trung-Nguơn chuyển xuống Hạ-Nguơn, là một cuộc tuần-hoàn theo chiều thối-hóa. Còn từ Hạ-Nguơn chuyển lên Thượng-Nguơn, nghĩa là từ cõi đời thật xấu chuyển lên cõi đời thật tốt, là cuộc tuần-hoàn theo chiều tiến-hóa. Chúng ta ở vào thời-kỳ chuyển biến từ Hạ-Nguơn sang Thượng-Nguơn: tức là ở vào thời-kỳ chuyển biến tiến-hóa.

Cuộc Tận-Thế hay đúng ra cuộc chuyển biến lần này là một cuộc đại tiến-hóa chẳng những cho quả địa-cầu mà cho cả vạn vật, chúng-sanh, tiếng chúng-sanh gồm cả phàm lẩn Thánh.

Nói về các đấng siêu-phàm, nhờ lần tiến-hóa này mà được tròn bản-nguyện.

Đây chúng tôi xin xét qua một vài đấng siêu-phàm.

Ai có đọc Kinh Địa-Tạng cũng hiểu rằng Địa-Tạng Bồ-Tát từ thác sanh làm Bà-la-môn nữ và Quang-Mục nữ trong đời quá khứ có phát ra một lời nguyện hết sức bi-thiết. Ngài nguyện rằng: Tôi từ ngày nay cho đến tột đời vị-lai không biết bao nhiêu kiếp số, quyết vì những chúng-sanh tội khổ ở trong sáu đường mà thi-thiết ra nhiều phương-tiện, khiến cho giải-thoát được hết, rồi thân tôi đây mới thành Phật-đạo.

Vì bản-nguyện bi-thuyết ấy mà trải qua hằng-hà sa số kiếp, mặc dầu Địa-Tạng đã chứng quả Bồ-Tát, song vì số chúng-sanh tội lỗi trong sáu đường chưa giải-thoát hết mà Ngài vẫn ở mãi địa vị Bồ-Tát chưa thành Phật-đạo. Ngài thường hóa hiện ở cõi Địa-ngục để giáo-hóa chúng-sanh, và cũng nhờ nguyện-lực hoằng thâm của Ngài mà chúng-sanh tội-lỗi được cứu-độ.

Đến ngày Hội Long-Hoa khai mở để lập lên cõi đời Thượng-Nguơn, Địa-Tạng Bồ-Tát sẽ được thoả mãn bản-nguyện mà thành Phật-đạo.

Vì sao? Là vì Hội Long-Hoa là một Đại-hội hiệp cả ba cõi : cõi Trời cõi người và cõi đất tức là cõi âm, để công-đồng thưởng-phạt. Những vì ở cõi Trời như các vị Bồ-Tát, La-Hán, Duyên-Giác, Thinh-Văn cùng các vị Thiên-Long, Bát-bộ sẽ qui tụ xung quanh bửu tòa của Phật Di-Lặc, cũng như chúng-sanh ở cõi âm và cõi dương đều hội nhau ở đó để chịu sự phán-quyết lần cuối cùng.

 

Những người đắc quả lên cõi trên thì được các Ngài ở cõi trên rước, những người chưa đắc quả nhưng không tội lỗi thì ở lại lập đời Thượng-Ngươn, còn nhứt thiết chúng-sanh tội lỗi thì đều phải chịu tiêu-diệt. Như thế là cõi Địa-ngục đã được xóa bỏ, đường tội lỗi không còn ai, thì tức-nhiên là bản-nguyện của Địa-Tạng Bồ-Tát đã mãn. Ngài sẽ thành Phật-đạo.

 

Cũng như Đức Di-Lặc đã đắc quả Bồ-Tát, bấy lâu vẫn ngự ở cung Trời Đâu-xuất, ngày Hội Long-Hoa mở ra, Ngài sẽ ngồi dưới cội cây Long-Hoa mà đắc quả Như-Lai, hoàn thành bản-nguyện của Ngài là tạo lập một quốc-độ vô cùng trang-nghiêm giải-thoát bao nhiêu sự khổ não cho người đời như sự ăn, mặc, ở nhứt là phương-diện sanh-sống con người ở, thời-kỳ Thượng-Ngươn sẽ được giải-thoát một phần lớn, nhờ ở khí-hậu điều-hòa tốt đẹp, nhờ ở đất đai thích hợp cho sự nảy nở của mễ cốc, tự-nhiên mọc lên khỏi cần cày cấy.

 

Đó là chỉ đơn cử có hai vị Bồ-Tát đã thõa-mãn được bản-nguyện trong cuộc tạo-lập thời kỳ Thượng-Nguơn, chớ ngoài ra còn nào là các vị, từ bực Thinh-Văn, Duyên-Giáo cho đến bực La-Hán, đã tạo công-đức trong thời-kỳ Hạ-Nguơn này cũng đều được tăng quả-vị.

 

Đó là chưa nói đến chúng-sanh trong cõi đời này. Đã đành những chúng-sanh tội lỗi phải bị tiêu-diệt, chớ thật ra là thối-hóa. Những chúng-sanh ấy vì không còn thích hợp với thời Thượng-Nguơn phải sa đọa hoặc vào một thế-giới thấp hèn nào tương-ứng với trình độ tội lỗi của họ hoặc phải làm cây cỏ trong thời kỳ Thượng-Ngươn, ngưng-trệ sự tiến-hóa trong mấy chục ngàn năm chờ chừng đến một ngày kia cõi đời trở nên thích-hợp với trình-độ tiến-hóa của họ thì họ sẽ tái-kiếp. Nhưng ngoài hạng người thối-hóa ấy, hầu hết là được tiến-hóa. Người đắc-quả về cõi trên thì được rước đi đã đành mà những người dầu không đắc-quả, còn ở lại cõi đời Thượng-Nguơn, cũng sẽ được bao nhiêu cơ hội thuận tiện giúp cho họ tiến-hóa một cách mau chóng.

 

Thử đem cõi đời Hạ-Nguơn so sánh với cõi đời Thượng-Nguơn, thì đủ thấy người ở cõi Hạ-Nguơn này thiếu điều-kiện để tu cho đắc quả bằng người ở cởi đời Thượng-Nguơn.

Ở cõi đời cơ-cực như thế này, ngày nào cũng lao tâm khổ trí với miếng ăn, phải làm lụng, cày cấy cực nhọc mới có lúa mà ăn thì dầu có muốn tu hành cũng không được nhàn rảnh mà sớm kệ chiều kinh.

Chí như người ở cõi đời Thượng-Nguơn thì về miếng ăn họ khỏi cần lo: ngoài đồng lúa mọc sẵn, lại khi lúa chín tự nó lăn vào nhà; như thế họ rãnh tâm trí mà tu niệm.

 

Chẳng những thế, họ được sống gần các vị Tiên Phật, ngày ngày thấy Tiên Phật trước mắt, lại cón được Phật Di-Lặc mở trường thuyết-pháp, hóa-độ dìu-dắt cho. Nhờ đó mà tiến hóa rất mau, tu hành sớm đắc quả.

Như thế, đủ thấy rằng lần Tận-Thế kỳ này để lập lên cõi đời Thượng-Nguơn là một cuộc đại tiến-hóa của chúng-sanh. Và cõi đời Thương-Nguơn sẽ là một nấc thang tiến-hóa giúp cho người ở thời đó bước lên quả vị Tiên Phật.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn