Mẩu chuyện số 10 - LỜI DẶN DÒ CỦA ĐỨC THẦY

23 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 44738)
Mẩu chuyện số 10 - LỜI DẶN DÒ CỦA ĐỨC THẦY

Ô

ng Út (Ông Út là chú ruột của Đức Thầy tên Huỳnh văn Quốc) có kể mẩu chuyện lúc Đức Thầy còn ở Tổ Đình.

Đức Thầy dắt ông Út ra cây dầu sau hè Tổ Đình. Ngài Nói:

-Sau này tôi vắng tín đồ tôi thời gian rất lâu. Chừng nào chết chôn không kịp tôi mới về.

Đức Thầy nói tiếp:

-Lúc ấy Ông hãy dùng lu mái giú để đựng nước, tôi múc cho bịnh nhân uống, nước gánh không kịp, múc không xiết. Tôi múc nước rưới trúng ai thì hết đó. Đây là giai đoạn tôi cứu tín đồ tôi, sau đó tôi vắng mặt mười ngày cho tín đồ tôi trả quả. Lúc ấy trời đất tối thui, Năm Chèo xuất hiện, trên rừng núi thì thú dữ tràn xuống ăn thịt người không xiết.

Thú thì con xé con lôi,

Con giành con giựt ăn thôi muôn trùng.

Ông Út hỏi:

-Như vậy thì ai nó cũng ăn sao Thầy?

Thầy đáp:

Người tu thú ấy cúi đầu,

Người không tu niệm ngõ hầu nó ăn.

Thầy nói tiếp:

-Nữa nước ngập tới hai cây dầu này.

-Như vậy chết hết sao Thầy?

-Không sao, chừng ấy Văn Thù Bồ Tát xuống cứu vớt. Sau đó Trời đốt lửa tẩy trần cháy lụn xuống ba tấc và đất đỏ như gạch. Sau ngày tận thế Hạ Ngươn, Phật Trời sẽ dùng phép mầu lập lại Thượng Nguơn.

PHẦN NHẬN XÉT:

Mỗi vị Phật hay vị Giáo Tổ lâm phàm đều có sứ mạng thiêng liêng, mà sứ mạng đó không ngoài sự cứu khổ ban vui cho chúng sanh. Bởi vì Phật thì lúc nào cũng đầy lòng từ bi bác ái, dĩ đức háo sanh, khoan hồng đại độ. Mặc dù có sẵn lòng bác ái, vị tha chứ không thể bôi xóa được ác nghiệp quá nhiều của chúng sanh ở vào thời cùng cơ tận pháp. Bài Sứ Mạng, Ngài có dạy:

-Ta đây tuy không thể đem phép huệ linh mà cứu an tai họa chiến tranh tàn khốc do loài người tàn bạo gây nên.

Tuy nhiên Phật ái chúng sanh như mẫu ái tử, có bà mẹ nào lại muốn cho con phải khổ, nhưng nếu con không nghe lời mẹ cứ làm quấy, để phải tội thì mẹ cũng không thể bênh vực được. Cũng như trường hợp của Đức Thầy, dù rằng Ngài quá thương chúng sanh mà phải lâm phàm độ thế, nhưng Ngài chỉ báo trước cái khổ phải đến với chúng sanh, và chỉ con đường giải khổ bằng cách là phải tu thân hành thiện.

Bởi vì:

Cứu lương hiền chẳng cứu người hung,

Kẻ gian ác đến sau tiêu diệt.

Và:

Kẻ tà gian sau bị lửa thiêu,

Người tu niệm sống đời thượng cổ

.

(Quyển 2: Kệ Dân Của Người Khùng)

Nếu chẳng tu thân hành thiện hoặc tu mà chẳng thiệt tâm trau sửa thì dù Ngài có quảng đại thần thông cũng không sao cứu được. Huống chi đây là cơ tận diệt, cuộc diễn biến của đại tam tai, mà mình không lo tu tỉnh thì có Phật nào sửa luật nhân quả cho mình.

Về điểm này, Đức Thầy khuyến nông tại Châu Đốc, thuyết pháp xong, ông Viễn liền hỏi Đức Thầy:

-Thưa Thầy, Hội Long Hoa thì Thầy chọn lựa những người hiền, nhưng sao con thấy hiện giờ, hung hiền lộn xộn quá thì làm sao mà chọn?

Thầy nói:

-Đến chừng đó quả đất này sẽ là: Cảnh hồng trần tợ biển mênh mông.

-

Bạch Thầy! Vậy hung hiền chết hết sao?

Đức Thầy đáp:

-Đừng lo, cứ tu đi, vì đến chừng đó người tu thật sẽ có:

Văn-Thù Bồ-Tát từ-bi,

Chèo thuyền Bát-Nhã cứu thì trần gian.

Gió đưa lướt sóng buồm loan,

Rước người tu niệm xê-xang phỉ tình.

(Quyển 3: Sám Giảng)

-Vậy các ông hãy lo tu tập thật đi, thì sẽ có ngày Văn-Thù rước chớ lo gì.

Là tín đồ ngoan đạo ta phải tuân thủ theo lời vàng ngọc của Đức Tôn Sư, thì lo chi ngày Long Hoa không có mặt.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn