Khuyến Thiện - Đoạn 1

28 Tháng Sáu 200212:00 SA(Xem: 26088)
Khuyến Thiện - Đoạn 1

 

 

  Băng tâm ngẫu hứng thừa nhàn,

 Theo đòi nghiên-bút luận bàn Tục, Tiên.

 Ta là cư-sĩ canh điền,

 Lo nghề cày cuốc cũng chuyên tu hành.

 Xa nơi tranh-đấu lợi-danh,

 Giữ lòng thanh-tịnh tánh lành trau-tria.

  Gắng công trì niệm sớm khuya, 

 Thân tuy còn tục tâm lìa cõi mê.

 Chí toan gieo giống Bồ-Đề,

 Kiếm người lương thiện dắt về Tây-Phang.

  Dạy khuyên những kẻ ngỗ ngang,

 Biết câu Lục-tự gìn đàng Tứ-ân.

 Ở trần xử trọn nghĩa-nhân, 

 Quyết làm tôi Phật gởi thân Liên-Đài.

  Cầu cho mối Đạo hoằng-khai, 

 Cầu cho trăm họ Bồng-Lai được gần.

  Sớm về cõi Phật an thân,

 Kẻo kiếp phong-trần dày gió dạn sương. 

  Phật-đài phưởng-phất mùi hương, 

 Cúi đầu đảnh lễ cậy nương đức mầu.

 Từ-bi oai-lực nhiệm sâu, 

 Độ con thoát chốn ưu-sầu trần-ai. 

  Nam-mô Thích-Ca Như-Lai, 

 Ta-Bà Giáo-Chủ xin Ngài chứng-minh.

 Dưới đây lược tả sách kinh,

 Cho trong nam nữ hữu tình thì coi.

  Lời lành của Phật truyền roi,

 Đọc qua suy nghiệm xét soi chánh tà.

  THI

 Tiếng kệ từ-bi quá diệu-trầm, 

 Diệt lòng tham vọng diệt thinh-âm. 

 Trần-gian say-đắm theo màu-sắc, 

 Tịnh-độ giác-thuyền trị dục-tâm.

  Phải rõ nghiệp-duyên trần cấu tạo, 

 Nghe rành chánh-pháp thoát tà-dâm. 

 Phù-sanh nhược mộng đời lao khổ,

 Tỉnh trí tu thân khỏi lạc lầm.

 Hào-quang chư Phật rọi mười phương, 

 Đạo pháp xem qua chớ gọi thường. 

 Chuyên-chú nghĩ suy từ nét dấu,

 Cố công gìn giữ tánh thuần-lương.

  KỆ

  Lòng quảng ái xót thương nhân chủng, 

 Buổi lố-lăng Phật-Giáo suy đồi.

 Kẻ tu hành ai nỡ yên ngồi,

 Mà sớm kệ chiều kinh thong thả.

 Mình đã gặp con thuyền Bát-Nhã,

   Có lý nào ích-kỷ tu thân ?

 Phật-Tổ xưa còn ở nơi trần,

 Ngài gắng sức ra công hoằng-hóa. 

 Nền Đại-Đạo lưu thông khắp cả, 

 Bực tiên hiền đều trọng Phật-gia.

  Rèn dân bằng giáo-thuyết bình-hòa, 

 Giống bác-ái gieo sâu vô tận. 

 Sau nhằm buổi phong-trào tân-tấn, 

 Đua chen theo vật-chất văn-minh. 

 Nên ít người khảo xét kệ-kinh,

 Được dắt chúng hữu-tình thoát khổ.

 Thêm còn bị lắm phen giông-tố,

   Lời tà-sư ngoại-đạo gieo vào. 

   Cho nhơn-sanh trong dạ núng-nao, 

   Chẳng gìn chặt gương xưa mạnh mẽ.

  Dùng thế-lực dùng nhiều mánh-khoé, 

  Cám-dỗ người đặng có khiến sai. 

  Chúng nằm không hưởng của hoạnh tài, 

  Để khốn-khổ mặc ai trối kệ. 

 Mắt thấy rõ những điều tồi-tệ, 

  Tai thường nghe lắm giọng ru người. 

  Thêm thời nầy thế-kỷ hai mươi, 

  Cố xô sệp thần (thánh) quyền cho hết.

 Người nhẹ dạ nghe qua mê-mết, 

  Rằng: nên dùng sức mạnh cạnh-tranh. 

 Được lợi-quyền lại được vang danh, 

 Bài-xích kẻ tu hành tác phước.

  Làn sóng ấy nhiều người đón rước, 

 Dục dân tâm sôi-nổi tràn-trề.

 Cổ tục nhà phỉ-báng khinh-chê,

 Cho tôn-giáo là mùi thuốc phiện.

  Ai nếm vào ắt là phải nghiện, 

 Chẳng còn lo trang võ đấu chinh. 

 Lấy sắc-thân dẹp nỗi bất-bình, 

 Bỏ đức-tính của câu nhơn-quả.

  Dầu ai có bền gan sắt-đá, 

 Cũng động lòng trước cảnh ngửa-nghiêng. 

 Đạo diệu-mầu gặp lúc truân-chuyên, 

 Phận môn đệ phải lo vun quén.

  Tằm sức nhỏ còn làm nên kén, 

 Người không lo có thẹn hay chăng ?

  Cả tiếng kêu cùng khắp chư tăng, 

 Với tín-nữ thiện-nam Phật-Giáo. 

 Nên cố-gắng trau thân gìn Đạo, 

 Hiệp cùng nhau truyền-bá kinh lành. 

 Làm cho đời hiểu rõ thinh-danh, 

 Công-đức Phật từ-bi vô lượng.

  Đồng dẹp bớt âm-thinh sắc-tướng, 

 Lo chấn-hưng Phật-Pháp mới là. 

 Nói cho đời hiểu Phật Thích-Ca,

 Lòng tự giác xả thân tầm Đạo.

  Ta cũng chẳng hoàn-toàn thông-thạo, 

 Nhưng phân cùng bổn-đạo xa gần. 

 Có một điều già trẻ ân-cần, 

 Là phải biết nguyên-nhân Phật-Giáo.

 Hồi thế-kỷ khoảng trong thứ sáu, 

 Trước kỷ-nguyên tây-lịch thời xưa.

 Pháp Giáo chưa biệt-lập tam thừa,

 Thuở Trung-Quốc nhà Châu Chiêu-Đế. 

 Bên Ấn-Độ thành Ca-Tỳ-La-Vệ,

 Có đức vua Tịnh-Phạn nhơn từ.

 Khắp thần dân lạc nghiệp an cư,

 Trên chúa thẳng tôi ngay phò tá.

 Đức Hoàng-Hậu Ma-Da phong-nhã,

 Sắc đẹp dường ngọc thốt hoa cười.

 Một hôm kia vẻ mặt vui tươi,

 Đến trước bệ tâu cùng thánh thượng.

 Rằng : Thần thiếp nhờ ơn chung hưởng,

 Của hoàng-gia cũng được vinh-quang. 

 Kể từ nay thiếp muốn an nhàn, 

 Dưỡng tâm-trí lần xa thế trược. 

 Chẳng phiền kẻ hầu sau đón trước, 

 Chỉ trừ người ý hiệp tâm đầu.

 Xin một điều ở chốn long lâu,

 Tập đức tánh khoan-dung đại độ. 

 Tránh tất cả những điều thô-lỗ,

 Chẳng ưa gần kẻ bạo ngang-tàng. 

 Thiếp cúi đầu ngưỡng vọng Thiên-nhan,

 Phê cho thiếp những điều xin ấy.

 Vua nghe xong vội-vàng đứng dậy,

 Bèn chuẩn y tỏ ý vừa lòng.

 Bà tâu thêm ở trước đền rồng, 

 Xin Thánh-thượng bao-dung kẻ khó.

 Lòng yêu dân ví như con đỏ, 

 Tội giảm tha, đói giúp cơm tiền.

 Cứu dân nghèo trong lúc đảo điên,

 Lấy đức rộng bủa trong bá-tánh.

 Vua hứa chịu giúp người đói lạnh, 

 Bà lui về cung điện nghỉ-ngơi.

 Đêm trăng thanh gió mát thảnh-thơi,

 Tiết hòa-thuận khắp nơi hoa nở.

 Đức Hoàng-hậu trong lòng hớn-hở, 

 Giấc chiêm-bao Bà thấy lạ-lùng. 

 Bạch-tượng từ ở chốn không trung, 

 Bỗng sa xuống mình Bà hối-hả.

  Vừa tỉnh giấc mơ tiên mới lạ, 

 Khắp phòng huê thơm nức mùi hương. 

 Bà rảo chơn bèn bước ra vườn,

 Truyền thị-vệ thỉnh vua lai đáo.

 Vua y lời đến nơi hoa thảo,

 Lại gần Bà sao rất quái-kỳ.

 Tay chơn bèn run-rẩy một khi, 

 Muốn quì xuống mắt dường tăm-tối.

 Tiếng Thần Tiên trên không ca trổi,

  Rằng ta mừng vua hữu thiện căn. 

 Sắp có con thế giới chẳng bằng, 

 Sau người ấy lập nên Đạo cả.

 Vua nghe xong cúi đầu bái tạ, 

 Liền phán cùng Hoàng-hậu Ma-Da.

(Kiểm bài ngày 21-9-2010)
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn